Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 665

Thời niên thiếu Vu Chính Hải bị bán đến Lâu Lan, cuộc sống khổ cực tận cùng, phút cuối còn bị vương công quý tộc moi tim khiến cho mất máu mà chết, lần đầu tử vong đã tổn hao 300 năm tuổi thọ.
Lần thứ hai tử vong chính là sau khi hỗn chiến với sư phụ bị kẻ thù lợi dụng ra tay sát hại, tương tự cũng tổn hao 300 năm tuổi thọ.
Vu Chính Hải tu hành trên Ma Thiên Các tổng cộng 300 năm, lại trừ thêm thời niên thiếu… Dù hắn có là cao thủ bát diệp đỉnh phong đại viên mãn thì cũng phải đối mặt với đại nạn ngàn năm thọ mệnh.
Thời gian còn lại của Vu Chính Hải quả thật không nhiều.
Vu Chính Hải nói: “Không có gì phải buồn bã, cả đời này của vi huynh… đáng giá.”
“Đại sư huynh, đệ vẫn luôn rất hiếu kỳ, thời gian của huynh không còn nhiều, sao huynh còn cố chấp muốn đánh hạ Thần Đô làm gì?” Tư Vô Nhai ngẩng đầu nhìn Vu Chính Hải. “Đừng nói với đệ mấy lời hùng tâm tráng chí nữa, khi trước đệ không hỏi, chẳng lẽ đến bây giờ mà huynh còn muốn tiếp tục giấu đệ?”
Người không còn sống được mấy năm thì chiếm lĩnh Thần Đô có ý nghĩa gì đâu? Muốn vất vả để cho người khác hưởng à?
Vu Chính Hải ngồi xuống, chân thành nói: “Vi huynh không có lừa đệ… Vi huynh đúng là có nguyên nhân khác, nhưng chuyện này thất sư đệ đừng nên hỏi thì hơn.”
Tư Vô Nhai chú ý thấy xưng hô của Vu Chính Hải lại thay đổi, rõ ràng là tâm tình hắn đang xảy ra biến hoá.
Tư Vô Nhai nhẹ giọng cười, sau đó thở dài một tiếng. “Đại sư huynh, huynh có biết tại sao đệ lại muốn giúp huynh không?”
“Đồng môn hỗ trợ lẫn nhau?”
“Đó chỉ là một trong số các nguyên nhân.” Tư Vô Nhai chậm rãi nói. “Khi rời khỏi Ma Thiên Các, đệ tuổi trẻ khí thịnh muốn gây dựng sự nghiệp, muốn chứng minh mình không sai, thế nên đệ đến Thần Đô làm thái phó. Về sau, đệ phát hiện những thứ này cũng không thoả mãn được đệ, thế là đệ lại bắt đầu nghiên cứu Thập Tuyệt Trận, nghiên cứu năng lực của hoàng thất, nghiên cứu ràng buộc của thiên địa…”
“Con người rất nhỏ bé, nhận biết của mỗi người giống như một vòng tròn, khi vòng tròn này càng lớn, tiếp xúc được với càng nhiều điều thì sẽ càng thêm e ngại những thứ vô tri…”
“Đệ từng cho rằng trên đời này không có vấn đề nào mà đệ không giải quyết được, đệ biết rõ thiên hạ cửu châu của Đại Viêm, biết rõ phương thức vận hành của từng châu, cũng biết các quy tắc về thiên nhiên và thời tiết… Duy chỉ có lồng giam thiên địa là đệ không biết nó là thứ gì.”
Tư Vô Nhai cảm khái một phen khiến đầu Vu Chính Hải to như cái đấu.
“Ừm… đệ có mục tiêu theo đuổi như vậy thì tốt…”
“Đại sư huynh, ta có mục tiêu theo đuổi của ta, huynh cũng có mục tiêu theo đuổi của huynh. Chẳng lẽ thứ huynh truy cầu lại chỉ là Thần Đô?” Tư Vô Nhai đi một vòng cuối cùng lại quay về chủ đề chính.
Vu Chính Hải nhíu mày nói: “Chuyện này về sau đệ sẽ hiểu. Dù có thế nào thì vi huynh cũng muốn đánh hạ Thần Đô, không ai có thể ngăn cản huynh. Chờ sau khi huynh chết, đệ hãy trở về Ma Thiên Các, thay ta tiếp nhận trừng phạt của sư phụ.”
Thấy hắn cố chấp như vậy, Tư Vô Nhai cũng không hỏi tới nữa.
Đúng lúc này, Hoa Trọng Dương đến bên ngoài cửa phòng bẩm báo: “Khởi bẩm Giáo chủ, có tin cấp báo từ Lương Châu.”
“Vào đi.”
Hoa Trọng Dương nhanh chân đi vào, thấy Vu Chính Hải và Tư Vô Nhai cũng không hành lễ. Tư Vô Nhai nhận ra sắc mặt hắn bất thường, vội hỏi: “Có chuyện gì thế?”
“Lương Châu xảy ra chuyện rồi.”
Hoa Trọng Dương hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh rồi nói tiếp. “Ngụy Trác Ngôn cấu kết với người Nhu Lợi đánh lén thành Lương Châu. Dương Viêm, Địch Thanh và Bạch Ngọc Thanh tử thủ trong thành bị trọng thương!”
Nói xong, phòng nghị sự trở nên yên tĩnh.
Tư Vô Nhai và Hoa Trọng Dương đều có thể cảm nhận được cơn phẫn nộ của Vu Chính Hải.
Vu Chính Hải kiệt lực kiềm chế, cố nén nộ hoả hỏi lại: “Thương thế của ba người bọn họ có nghiêm trọng không?”
“Bạch Ngọc Thanh còn đỡ, tu vi hắn cao nhất, cần tịnh dưỡng nửa năm. Còn Dương Viêm và Địch Thanh thì…” Hoa Trọng Dương lắc đầu. “Chỉ sợ đời này bọn họ đều không đứng dậy nổi, tu vi có thể khôi phục hay không thì chưa biết.”
Răng rắc! Nắm tay Vu Chính Hải nắm chặt lại.
“Đón bọn họ trở về.”
“Thuộc hạ đã phái người đi đón, nhưng mà… nếu đưa cả ba người về thì thế công ở thành Lương Châu sẽ càng mạnh, chúng ta nên làm như thế nào?” Hoa Trọng Dương lo lắng hỏi. “Thuộc hạ xin được đến trấn thủ Lương Châu Thành.”
Vu Chính Hải không lập tức đáp ứng. Ngay cả tam đại hộ pháp còn bị trọng thương, một mình Hoa Trọng Dương đến đó chẳng khác gì là đi chịu chết.
Nhưng nếu không phòng thủ Lương Châu thì bọn dị tộc sẽ thừa cơ nhà vắng chủ mà xâm lược, đến lúc đó Vu Chính Hải hắn sẽ trở thành tội nhân thiên cổ.
“Hiền đệ… đệ có diệu kế gì không?” Vu Chính Hải nhìn sang Tư Vô Nhai.
Tư Vô Nhai không trả lời ngay mà hỏi Hoa Trọng Dương. “Tình hình Ký Châu thế nào rồi?”
“Về cơ bản đã đánh hạ thành công, hiện tại chỉ còn lại Thần Đô.”
Cuộc chiến ở Thần Đô sắp đến, binh lực U Minh Giáo hầu hết đều tụ tập quanh Thần Đô. Lúc này bọn dị tộc xâm lấn hoàn toàn không phải là trùng hợp, đây cũng chính là thời khắc khảo nghiệm U Minh Giáo.
“Gửi phi thư cho Bồng Lai Môn, Ma Sát Tông, Hoa Gian Phái, Vạn Độc Môn xin chi viện. Điều một nửa binh lực từ Kinh Châu, Dự Châu, Duyện Châu về bảo vệ Lương Châu và Ích Châu.” Tư Vô Nhai quả quyết hạ lệnh rồi quay đầu nói với Vu Chính Hải. “Đệ cũng sẽ điều động các huynh đệ trong Ám Võng…”
Hoa Trọng Dương nghi hoặc hỏi: “Điều động giáo chúng của chúng ta thì không thành vấn đề, Bồng Lai Môn cũng sẽ hỗ trợ. Nhưng Ma Sát Tông, Hoa Gian Phái và Vạn Độc Môn sẽ chịu giúp chúng ta sao?”
“Yên tâm đi, những thế lực này quanh năm sinh tồn giữa lực ép của hoàng thất và U Minh Giáo, bọn hắn vẫn luôn không có lập trường. Nay đại sư huynh vươn tay ra cầu chi viện, bọn hắn sao có thể bỏ qua cơ hội tốt này để thể hiện.” Tư Vô Nhai đáp.
Người muốn làm đại sự nhất định phải biết cách chấp nhận người khác.
“Nếu bọn hắn lâm trận phản chiến thì sao?”
“Đứng trước dị tộc, ta tin tưởng… ma cũng có nguyên tắc của mình!”
“Tốt! Cứ làm như thế!” Vu Chính Hải lập tức đáp ứng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận