Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1809: Thiên địa chi lực

“Ý của ngươi là, lôi kiếp có thể trợ giúp chân nhân thành thánh?” Lục Châu hỏi lại.
“Đừng giả vờ, ngươi có che giấu cỡ nào cũng không giấu được thân phận chân nhân của ngươi. Nhìn cái gì? Ta đã nhìn ra từ lâu, chỉ là không muốn nói ra thôi!” Đoan Mộc Điển nhìn lên bầu trời, “Đi mau kẻo không kịp!”
Đoan Mộc Điển vừa định điều động lực lượng nguyên khí đưa Lục Châu rời đi thì từ trên cao, một đạo lôi điện có đường kính lên tới mấy chục trượng bổ xuống, tựa như mang theo một loại lực lượng thần bí nhất trong tinh hà.
Lục Châu xoay người đánh ra một chưởng, bộc phát lực lượng Thiên Tướng đẩy lùi Đoan Mộc Điển: “Tránh ra!”
Cản trở quá!
Đây là cơ hội trời ban để Lục Châu tấn thăng thánh nhân, sao có thể bỏ qua cho được? Vốn trong lòng hắn còn chưa chắc chắn, hiện tại xem ra lôi kiếp này là thứ nhất định phải trải qua.
Đoan Mộc Điển bị một chưởng đẩy lùi ra xa, trợn to mắt nhìn đạo lôi điện kia đánh trúng người Lục Châu, đành phải lùi về sau tránh né lôi kiếp.
Hắn mấp máy máy môi, run run nói: “Lão bằng hữu, ngươi vì cứu ta mà… cần gì chứ?”
Lý trí trở về, Đoan Mộc Điển không dám lưu lại trên không trung bèn quay đầu phóng về phía đoàn người Ma Thiên Các. Trong tay hắn nắm chặt ngọc phù truyền tống, vào thời điểm mấu chốt chỉ có thể lựa chọn cứu mọi người.
Đoan Mộc Sinh bay ra nghênh đón, hỏi: “Sư phụ ta đâu?!”
Thời khắc này Đoan Mộc Điển trở nên vô cùng uy nghiêm, trên thân tản ra vầng sáng nhàn nhạt.
“Thánh nhân chi quang.” Tần Nại Hà hâm mộ nói.
Chỉ có đạt tới đẳng cấp thánh nhân, trên thân mới xuất hiện một loại năng lực dung nhập vào thiên địa khiến người thường tự động sinh ra lòng kính sợ. Đây chính là nguyên nhân người ta thường nói bên dưới thánh nhân đều là sâu kiến.
Đoan Mộc Sinh cả kinh.
Đoan Mộc Điển đẩy ra một chưởng, đưa Đoan Mộc Sinh trở lại trong bình chướng rồi nói: “Ai còn dám tự ý hành động, ta sẽ thay lão Lục nghiêm trị người đó.”
Đám người không dám tự tiện di chuyển nữa, ai nấy đều ngẩng đầu nhìn lên không trung đến xuất thần. Trong mắt bọn hắn chỉ thấy một đoàn lôi điện khổng lồ bao trùm thân thể Các chủ.
Trong lôi điện, hai tay Lục Châu dang rộng, tóc dài tung bay, trường bào trên thân tựa như đang cố gắng chống cự lực lượng tê liệt của lôi điện.
Lục Châu cố gắng điều động lực lượng Thiên Tướng và lam pháp thân. Kỳ kinh bát mạch đã bị lôi điện phá hủy, đan điền khí hải cũng cháy khét. Dòng điện tạo ra cảm giác tê liệt đánh thẳng vào linh hồn hắn.
Lục Châu đã đau đớn đến chết lặng.
Đỡ Đòn Chí Mạng trừ 1!
Đỡ Đòn Chí Mạng trừ 1!
Trong lòng Lục Châu càng lúc càng nặng nề. Số lượng Đỡ Đòn Chí Mạng đang giảm rất nhanh.
Hắn chỉ có 120 lần đỡ đòn, mỗi giây mất đi một lần, hai phút sau Lục Châu sẽ bị hạ một Mệnh Cách.
Lục Châu chậm rãi hạ thấp xuống. Mà trong mê vụ, hai vầng trăng sáng biến mất, Mạnh Chương thoả mãn nhắm mắt lại.
Bóng tối bao phủ.
Nhìn Lục Châu đang hạ xuống, sắc mặt Đoan Mộc Điển trở nên cực kỳ khó coi… Nhưng hắn phải giữ lý trí, nếu không Ma Thiên Các sẽ càng hy sinh nhiều người hơn.
Đây là thần minh Mạnh Chương, một trong thiên chi tứ linh, ai có thể chống đỡ nó?
Đoan Mộc Điển chỉ có thể khắc chế tâm tình kích động của mình, đồng thời ngăn cản đám người mất lý trí. Giọng hắn nghèn nghẹn lặp lại một lần:
“Tất cả mọi người không được nhúc nhích…”
Lần đầu tiên đám người Ma Thiên Các cảm thấy tuyệt vọng.
Trong lòng bọn hắn, Các chủ vẫn luôn là bất khả chiến bại. Từ khi đi theo Lục Châu, mặc kệ địch nhân là ai cũng không làm gì được Các chủ.
Nhưng lúc này đây… chẳng lẽ phải kết thúc sao?
Lục Châu giống như một phiến lá bị đốt cháy khét, theo gió bay xuống.
Đám người nhìn thấy trên thân Lục Châu xuất hiện một tầng lam quang nhàn nhạt, bọn hắn cho rằng đó là màu sắc của lôi điện.
Nhưng hy vọng thường sinh ra từ trong tuyệt cảnh.
Thân thể Lục Châu đột nhiên đứng thẳng dậy, eo lưng thẳng tắp, thiểm điện ở bốn phương tám hướng đột nhiên bị một loại lực lượng thần bí nào đó hấp dẫn, vọt về phía Lục Châu.
Toàn bộ không trung biến thành một vòng xoáy khổng lồ, mà Lục Châu chính là trung tâm vòng xoáy.
Đan điền khí hải bành trướng, lam liên nở rộ, thần thông trị liệu chạy dọc cơ thể, toàn bộ thương thế đều được chữa trị. Kỳ kinh bát mạch truyền tới cảm giác mát lạnh, mọi đau nhức đều biến mất, Lục Châu thậm chí còn cảm thấy dễ chịu.
Trong Mệnh Cung của lam pháp thân, thiểm điện không ngừng lượn quanh như du long, nhưng mặc kệ nó giãy giụa thế nào đều không thể thoát khỏi Mệnh Cung. Rốt cuộc nó từ từ bị lam pháp thân thôn phệ.
Lục Châu không khỏi kinh ngạc khi thấy lam pháp thân biến lớn. Lần trước chỉ là hấp thu lôi điện để khai diệp, nhưng lần này lam pháp thân đã là Thiên Giới Bà Sa, không có Mệnh Cách thì làm sao tăng cường?
Không thể lý giải được, Lục Châu chỉ có thể lặng lẽ quan sát biến hoá của lam pháp thân, đồng thời thấy rõ Mệnh Cung kim liên cũng đang được cường hoá.
Một đạo lôi điện này đã khiến hắn tổn thất hơn trăm lần Đỡ Đòn Chí Mạng. Mạnh Chương thật sự vô cùng cường đại.
Rốt cuộc lam pháp thân cũng hấp thu sạch sẽ toàn bộ lôi điện… Không gian xung quanh trở nên yên tĩnh.
“Hả?”
Trong mê vụ truyền ra một giọng nói vừa nghi hoặc vừa kinh ngạc.
“Phù !”
Một đoàn hàn khí lạnh buốt đến cực hạn bao phủ cả Thôn Than! Chỉ trong chớp mắt, xung quanh hoá thành thế giới bị băng phong!
Cách đó hơn mười dặm, Đoan Mộc Điển vươn hai tay lên chống đỡ bầu trời, thi triển ra tuyệt học cả đời để bảo vệ đám người.
Lục Châu đã bị băng phong.
Cũng may Mệnh Quan của hắn đã quen với hàn khí cực hạn, Tử Lưu Ly cũng có năng lực Tuyệt Đối Linh Độ nên Mệnh Cung kim liên lại một lần nữa được cường hoá.
Lục Châu vẫn không thể động đậy nhưng rõ ràng đã cảm giác được trong Mệnh Cung truyền ra sinh cơ cường đại.
Hắn cảm nhận được mình đang mạnh lên…
“Thiên địa chi lực?”
Lực lượng này không giống với lực lượng Thiên Tướng, trong thiên địa chi lực ẩn chứa đạo lực lượng, cũng là một phần của thiên địa quy tắc.
Nhìn thấy trong tầng băng đang có từng đạo thiên địa chi lực lưu chuyển, Mạnh Chương tức giận rống lên một tiếng.
Ngao !
Bạn cần đăng nhập để bình luận