Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1255

Lam Hi Hoà yên lặng ngồi trong hồng liễn quan sát toàn bộ sự việc, thậm chí còn vén màn cửa lên nhìn ra ngoài.
Nàng rốt cuộc đã nhìn rõ thân ảnh Lục Châu lăng không đứng giữa không trung.
Lát sau nàng lại nhìn về phía ba đạo hư ảnh đứng trong khu vực Thiên Xu Tháp.
Hạ Tranh Vanh nói: “Lục các chủ tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, cần gì phải đuổi tận giết tuyệt?”
Lúc này, Lam Hi Hoà rốt cuộc cũng lên tiếng, thản nhiên nói: “Hạ tháp chủ, bao che cho tiểu nhân không phải là hành động sáng suốt.”
Hạ Tranh Vanh trầm mặc.
Lát sau, hắn nói với hư ảnh đứng bên trái: “Gọi Đoạn Tây Hoa tới đây.”
“Vâng.”
Một đạo hư ảnh bay vào trong Hắc Tháp.
Trong thời gian chưa đến một chén trà, hư ảnh đã trở về, khom người bẩm báo: “Đoạn trưởng lão không khoẻ, đang nghỉ ngơi ở Thiên Quyền Tháp. Hắn gửi cho ngài thứ này.”
Hư ảnh đưa mảnh giấy cho Hạ Tranh Vanh.
Hạ Tranh Vanh mở giấy ra xem, sau đó vo mảnh giấy lại, giấy trong tay lập tức biến thành tro bụi.
“Lục các chủ, thật xin lỗi. Đoạn trưởng lão không khoẻ, ngài xem như thế này có được không, Hắc Tháp nguyện ý đưa thêm cho ngài mười phần tinh hoa Hắc Diệu Thạch.”
Lục Châu lắc đầu nói: “Xem ra ngươi quyết tâm muốn bảo vệ hắn?”
Hạ Tranh Vanh đáp: “Thứ cho ta khó lòng tuân lệnh.”
“Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt.”
Vù !
Lục Châu lao vụt về phía không trung phía trên Thiên Quyền Tháp.
Thấy cảnh này, trong đôi mắt thanh tịnh của Lam Hi Hoà loé lên vẻ kinh ngạc.
Hạ Tranh Vanh cũng cấp tốc bay đến đó, hắc sắc Tinh Bàn nở rộ: “Mời Lục các chủ quay về!”
Lục Châu liếc nhìn hắn, phát hiện Hạ Tranh Vanh vẫn luôn đứng bên trong khu vực trận pháp, không hề ló ra ngoài.
Lục Châu không dừng lại mà quay đầu nhìn về phía hồng liễn. “Lam Hi Hoà, ngươi nói xem lão phu có giết được Đoạn Tây Hoa không?”
Lam Hi Hoà không đáp.
Lục Châu nâng tay lên, giữa năm ngón tay nở rộ lam quang, bốn chữ Tuyệt Thánh Khí Trí bắn ra hào quang sáng rực.
Lam Hi Hoà thì thào: “Lam sắc…”
Oanh! Chưởng ấn đập thẳng vào hắc sắc Tinh Bàn.
Thiên mạc rung động, đạo văn Hắc Tháp lay động tạo thành hình gợn sóng.
Hạ Tranh Vanh thu hồi Tinh Bàn đã bị móp méo, bay xuống tầng trời thấp, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc: “Lục các chủ… tội gì chứ?”
Một khắc khi hắn thu hồi Tinh Bàn, chưởng ấn của Lục Châu tiếp tục đánh vào tầng thiên mạc. Đạo văn chập chờn gợn sóng nhưng không có chuyện gì xảy ra.
Lam Hi Hoà nhắc nhở: “Lục các chủ tốt nhất đừng tiến vào.”
Lục Châu nhìn tầng thiên mạc trong suốt như pha lê kia. Ngay cả Lam Hi Hoà cũng phải dè chừng đám đạo văn này…
Lục Châu mặc niệm thính lực thần thông, bên tai lập tức truyền đến tiếng nghị luận, có người bối rối, có người khinh thường.
“Đừng hoảng hốt, hắn không phá được đạo văn đâu. Đạo văn này ngay cả Lam Hi Hoà cũng phải nhượng bộ ba phần, hơn nữa còn có Hạ tháp chủ ngoài kia.”
“Thực lực Lục lão ma không yếu, vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn. Lam Hi Hoà quá hèn hạ, cố ý châm ngòi ly gián. Hạ tháp chủ không bị nàng ta lừa nhưng Lục lão ma đúng là kẻ cứng nhắc không biết điều!”
Trong Thiên Quyền Tháp cũng truyền đến đoạn đối thoại:
“Muốn giết Đoạn Tây Hoa ta, hắn vẫn còn non lắm. Chỉ sợ ngay cả Hạ Tranh Vanh hắn cũng không đối phó nổi. Thừa dịp bọn hắn chiến đấu bên ngoài, ngươi ra đó giết thủ hạ và đồ đệ hắn cho ta.”
“Vâng.”
Lục Châu thu hồi thần thông, nhìn về phía nơi vừa phát ra âm thanh.
“Hạ Tranh Vanh, lão phu hỏi ngươi một lần cuối cùng, ngươi nhất định phải bảo vệ Đoạn Tây Hoa?”
“Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng!” Hạ Tranh Vanh nói, “Lục các chủ đừng bị Lam Hi Hoà lừa gạt.”
Vù.
Lục Châu tung chưởng, kim sắc chưởng ấn đánh vào đạo văn chỉ khiến nó sinh ra một vòng gợn sóng yếu ớt rồi biến mất không thấy gì nữa.
Chưởng này chỉ để thăm dò. Lực phòng ngự của đạo văn Hắc Tháp đúng là quá mức cường đại. Nếu ngay cả Thái Huyền chi lực mà nó cũng chống đỡ được thì xong đời.
Vù!
Một hắc ảnh từ trong tháp lao ra, thi triển đại thần thông liên tục, cấp tốc phóng đi. Người này hẳn không phải là Đoạn Tây Hoa mà là thủ hạ của hắn. Dùng thẻ đạo cụ lên người hắn thì rất lỗ vốn.
Lục Châu bèn truyền âm cho mấy người Vu Chính Hải: “Các ngươi cẩn thận.”
Vu Chính Hải, Thẩm Tất và Triệu Hồng Phất lập tức rút lui.
Bọn hắn quay đầu nhìn về phía hồng liễn đứng sau lưng mình. Nếu lúc này Bạch Tháp cũng ra tay với bọn hắn thì bọn hắn chết chắc.
Hắc ảnh kia lao về phía tây bắc rồi biến mất. Lục Châu lại lần nữa xuất chưởng, vô số kim chưởng thi nhau rơi xuống thiên mạc.
Ầm ầm ầm!
Gợn sóng lần lượt xuất hiện rồi biến mất.
Thấy cảnh này, Lam Hi Hoà và Hạ Tranh Vanh đều cảm thấy kỳ quái. Lục lão ma có tu vi mười hai Mệnh Cách, vì sao chưởng ấn đánh ra lại như là gãi ngứa? Chỉ là chưởng ấn lúc vàng lúc xanh khiến người ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Hạ Tranh Vanh quyết định dừng lại, lăng không đứng nhìn.
Từng đạo chưởng ấn rơi xuống nhưng không thể mảy may rung chuyển thiên mạc nửa phần.
Lục Châu lại mặc niệm thính lực thần thông lần nữa.
Thịch, thịch, thịch… đây là tiếng tim Hạ Tranh Vanh đập.
Phạm vi được mở rộng. Lục Châu nghe được tiếng lầm bầm vang lên từ trong Thiên Quyền Tháp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận