Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1008

Phiền Lung Ấn đột nhiên biến lớn. Huyền Thành Tử điên cuồng ném cương ấn, đạo ấn, ấn phù, chưởng ấn ra ngoài… nhưng đều bị Phiền Lung Ấn hoá giải rồi ập thẳng vào ngực hắn.
Phốc !
Sắc mặt Mạc Hành Lộ nghiêm trọng bay về phía Huyền Thành Tử. Nàng ta biết rõ mình tuyệt đối không phải đối thủ của Dư Trần Thù, thế nên Huyền Thành Tử không thể xảy ra chuyện được!
Phiền Lung Ấn lại lượn vòng trở lại tay Dư Trần Thù. Hắn đạp không bay lên, Nghiệp Hoả thiêu đốt cao đến mấy trượng, hắn không truy kích Mạc Hành Lộ mà liếc nhìn đám cửu diệp xung quanh, khẽ quát: “Tránh ra!”
Phiền Lung Ấn lại bay ra ngoài, Nghiệp Hoả thiêu đốt Phiền Lung Ấn trông như một con hoả long đánh về phía đám cửu diệp.
Hơn mười vị cửu diệp của Côn Lôn Chính Tông và Trùng Hư Quan lập tức bị đánh bay.
“Hồng cấp mạnh như vậy sao?!” Đám tu hành giả đứng bên ngoài Thiên Luân sơn mạch thấy cảnh này không khỏi choáng váng.
“Hồng cấp vũ khí lại thêm nghiệp lực thập diệp, chỉ có thể là Viện trưởng Dư Trần Thù của Thiên Vũ Viện. Đừng lại gần, chúng ta không có hy vọng đâu!”
Đám người đến đây để thử thời vận, tuy rằng không may mắn nhặt được thứ gì nhưng quan sát đại lão chiến đấu từ xa cũng là một loại hưởng thụ.
Một kích thành công, Dư Trần Thù thu hồi Phiền Lung Ấn, mặt không đổi sắc nói: “Huyền Thành Tử, Mạc Hành Lộ, năng lực của các ngươi chỉ đến thế thôi?”
Mạc Hành Lộ đỡ lấy Huyền Thành Tử, sắc mặt như lâm đại địch nhìn Dư Trần Thù. Đối phương mạnh mẽ vượt quá tưởng tượng của hai người, tựa như Dư Trần Thù ở một cấp bậc cao hơn mà hai người không thể với tới.
Đám cửu diệp của hai đại tông môn lấy tay che ngực, miễn cưỡng ổn định thân thể nhìn Dư Trần Thù đầy kinh hãi.
“Dư Trần Thù… ta đã xem thường ngươi.” Huyền Thành Tử lắc đầu.
Dư Trần Thù đưa tay ra: “Mệnh Cách Chi Tâm.”
Mệnh Cách Chi Tâm đang nằm trong tay một tên cửu diệp của Côn Lôn Chính Tông. Tên cửu diệp này không khỏi do dự… Đây là thứ mà biết bao nhiêu người tha thiết có được!
Đột nhiên tên cửu diệp ho khan kịch liệt, hắn lập tức cởi áo ra quan sát cơ thể mình rồi thất thanh hô lên: “Nghiệp Hoả!”
Những tên cửu diệp khác cũng vội vàng cởi áo. Trên ngực bọn hắn đều có một ấn ký màu đỏ vuông vức, Nghiệp Hoả đã xâm nhập vào kỳ kinh bát mạch.
“Ta nói lần cuối cùng. Giao Mệnh Cách Chi Tâm ra đây.” Dư Trần Thù hờ hững nói.
Nghiệp Hoả sẽ chậm rãi ăn mòn kinh mạch của đám cửu diệp, không bao lâu sau bọn hắn sẽ mất đi sức chiến đấu đồng thời đau đớn đến không muốn sống nữa. Nhẹ thì nằm nửa năm, nặng thì mất sạch tu vi, biến thành phế vật. Đây chính là uy lực của Nghiệp Hoả.
Tên cửu diệp trừng to mắt: “Diệt Nghiệp Hoả cho ta, ta sẽ đưa cho ngươi.”
Dư Trần Thù liếc nhìn hắn một cái, bàn tay khẽ đẩy. Một chưởng ấn nhẹ nhàng bay ra.
Sắc mặt tên cửu diệp mừng rỡ vô cùng, những người khác thì la thất thanh: “Không được đưa cho hắn! Đưa hắn thì chúng ta đều sẽ chết!”
Nhưng hồng sắc chưởng ấn kia đã đến trước mặt tên cửu diệp. Vụt !
Chưởng ấn đột nhiên biến lớn lên mấy chục lần, trong khoảnh khắc đã bao trùm tên cửu diệp. Ầm! Lục phủ ngũ tạng của hắn bị đập nát, ngũ quan vặn vẹo, lồng ngực hãm sâu vào, toàn thân rơi thẳng xuống đất.
Đám người kinh hãi nhìn đồng bọn chết ngay tại chỗ với vẻ bất lực. Dư Trần Thù làm sao làm được? Chưởng ấn kia rõ ràng rất nhỏ rất chậm, sao đột nhiên lại bộc phát ra thủ đoạn kinh người miểu sát một tên cửu diệp?
Chênh lệch đôi bên quá lớn.
Dư Trần Thù vung tay, Mệnh Cách Chi Tâm được hồng sắc cương ấn bọc lấy rồi chậm rãi bay về phía hắn. Rất nhẹ nhàng, rất thong dong.
“Muốn lấy Mệnh Cách Chi Tâm cũng phải xem ta có đồng ý hay không!” Mạc Hành Lộ và Huyền Thành Tử lại bộc phát pháp thân thập diệp, cương khí rung động, hai người nhào về phía Dư Trần Thù.
“Muốn chết thì ta thành toàn cho các ngươi.”
Ba toà pháp thân cao hai mươi trượng lại kịch chiến một trận. Tất cả mọi người cấp tốc lui lại, cương khí tạo thành cuồng phong tàn phá bừa bãi khắp nơi trong Thiên Luân sơn mạch.
Lục Châu cau mày, không ngờ Dư Trần Thù lại mạnh đến trình độ này. Hắn lấy một địch hai mà vẫn không bị bức sử dụng con át chủ bài.
Khi trở về nhất định phải khen ngợi Tư Vô Nhai, nếu không nhờ mưu kế của hắn thì dù Lục Châu có thắng được Dư Trần Thù cũng phải dốc sạch vốn liếng.
Lục Châu chăm chú quan sát ba vị thập diệp đại chiến trên bầu trời. Đột nhiên Tôn Kiệt nhanh như thiểm điện cầm đao đâm tới. Ầm!
Lưỡi đao đâm tới cách phần bụng Lục Châu nửa tấc thì dừng lại, không cách nào đâm sâu thêm một mi-li-mét.
“A?” Tôn Kiệt run rẩy, hắn đã dùng toàn lực để đánh lén lại không cách nào phá vỡ tầng phòng ngự của Lục Châu.
Lục Châu chậm rãi xoay người, hững hờ nhìn Tôn Kiệt. “Can đảm lắm.”
Loảng xoảng. Thanh đao rơi xuống đất. Tôn Kiệt lui lại mấy bước, toàn thân run lẩy bẩy.
“Ngươi… ngươi là, là thập diệp?”
“Đã biết rồi sao còn cố hỏi?” Lục Châu chậm rãi tiến tới.
“Ngươi không phải đối thủ của Dư viện trưởng, từ bỏ đi…” Dư Trần Thù là cọng rơm cứu mạng duy nhất của hắn.
Lục Châu không nhịn được nhếch môi tạo thành một nụ cười nhạt. “Ngây thơ.”
Bàn tay khẽ nhấc, kim sắc chưởng ấn bay ra. Tôn Kiệt giật nảy cả mình. Dị tộc? Hắn lập tức lách mình chạy trốn, đáng tiếc chưởng ấn kia lại nhanh hơn một bậc đánh vào sau lưng hắn.
Tôn Kiệt phun ra máu tươi, ngã nhào về phía trước. Hai tên cửu diệp còn lại cực kỳ hoảng sợ bèn nhún người nhảy lên, đằng nào cũng chết, chẳng bằng liều mạng một lần.
Hai người điên cuồng công kích. Lục Châu thi triển Lục Hợp Đạo Ấn, mười chữ triện lớn xuất hiện quanh thân rồi đánh về phía hai người. Phanh phanh phanh.
[Ting ! đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 1.500 điểm công đức, địa giới thưởng thêm 1.000 điểm.].
[Ting ! đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 1.500 điểm công đức, địa giới thưởng thêm 1.000 điểm.].
Ngụy Tuấn Tử trừng to mắt.
Lục Châu nhìn về nơi xa, Tôn Kiệt đang không ngừng thi triển đại thần thông thuật chạy trốn. Tay trái Lục Châu nâng lên, Vị Danh Cung xuất hiện, tay phải kéo căng dây cung. Tiễn cương phá không bay ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận