Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1522

[Ting ! đệ tử Lạc Thời Âm tiếp tục học nghệ cho đến khi ngài cảm thấy có thể xuất sư.].
[Ban thưởng một đạo cụ không trân quý: Thẻ Ngẫu Nhiên.].
“Sử dụng.”
[Ting ! sử dụng Thẻ Ngẫu Nhiên, thu hoạch được thẻ 1 Một Kích Chí Mạng bản cường hoá sơ cấp, 2 thẻ Một Kích Chí Mạng.].
Ban thưởng của Hải Loa còn phong phú hơn của Tiểu Diên Nhi một chút.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, một trong những tác dụng của Một Kích Chí Mạng bản cường hoá sơ cấp khá gân gà, chỉ nhằm vào đối thủ dưới tám Mệnh Cách. Mà hiện tại Lục Châu đã mười Mệnh Cách, chẳng cần dùng tới tác dụng này nữa.
“Kết hợp tiếp vậy.”
Hiện tại hắn có năm tấm Một Kích Chí Mạng, chỉ còn thiếu một tấm.
“Mua.”
Lục Châu mua thêm một tấm, lại mua hai tấm Thẻ Kết Hợp. Điểm công đức chỉ còn lại hơn 20.000 điểm, trở về điểm xuất phát.
“Kết Hợp.”
[Ting ! kết hợp thành công, thu hoạch được thẻ Một Kích Chí Mạng bản cường hoá cao cấp.].
[Chọn một trong hai tác dụng: Một, đánh giết 17 Mệnh Cách của một mục tiêu, không bao gồm Mệnh Cách thứ 18, tự động bỏ qua khôi nô và các loại dị pháp thân; Hai, thi triển lực lượng không thể miêu tả với 20 mục tiêu khác nhau, không được tập trung vào cùng một người.].
[Chú thích: thẻ này chỉ được kết hợp ba lần.].
“Cũng được đấy.”
Nói cách khác, tấm thẻ này phối hợp với Thẻ Hàng Cách sẽ có thể đánh giết chân nhân.
Nếu không có tấm thẻ này, sau khi sử dụng Thẻ Hàng Cách thì đối phương vẫn còn lại 17 Mệnh Cách, không thể coi thường. Hơn nữa còn chưa kể đến đối phương có thể có khôi nô hoặc pháp thân nhiều mạng như Cửu Anh…
Lục Châu cầm tấm thẻ trên tay, cẩn thận dò xét. Trên thẻ có đường vân màu u lam toả quang mang nhàn nhạt, trông như một lá bài poker.
“Liên hoa?” Lục Châu chú ý thấy đường vân trên thẻ có hình một đoá liên hoa tinh xảo. Mỗi một nét đều ẩn chứa lực lượng thần bí.
Lục Châu cất kỹ tấm thẻ, tự tin trong lòng tăng vọt.
Đúng lúc này, tiếng thông báo lại vang lên.
[Ting ! tấn thăng thành công.].
[Bách Kiếp Động Minh nhị diệp, khai tam diệp cần 10.000 năm thọ mệnh.].
Một diệp cần 10.000 năm? Hay về sau sẽ từ từ tăng giá?
Lục Châu lắc đầu, thu hồi pháp thân Bách Kiếp Động Minh, lấy ra viên Mệnh Cách Chi Tâm của Ung Hoà đặt ở trước mặt.
Đợi thêm một thời gian nữa, hẳn là có thể khai Mệnh Cách thứ mười một.
Nhạn Nam thiên động thiên phúc địa.
Diệp Chính đang khoanh chân trôi nổi trong đạo trường. Một đệ tử đứng ngoài cửa, khom người nói:
“Bốn vị trưởng lão cầu kiến.”
Diệp Chính mở mắt ra. “Mời vào.”
“Vâng.”
Không bao lâu sau, bốn người Diệp Duy tiến vào đạo trường, hành lễ với Diệp Chính: “Chân nhân.”
Diệp Chính nhìn lướt qua bốn người, chợt hỏi: “Các ngươi bị thương?”
Diệp Duy nói: “Xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, hung thú trong Trấn Thọ Khư tên là Ung Hoà, là thú hoàng đỉnh cấp.”
“Lấy năng lực của các ngươi, dù là thú hoàng cũng có thể đánh một trận.”
Bốn vị trưởng lão đưa mắt nhìn nhau, bọn hắn đã hẹn trước sẽ trả lời thế nào. Diệp Duy nói: “Không nhắc tới thì hơn.”
Diệp Chính thở dài: “Vậy các ngươi đi nghỉ ngơi đi, chuyện tu vi ta tự có biện pháp.”
Diệp Duy nghe được ý tứ của hắn, bèn khom người nói: “Chân nhân, xin nghe ta nói một lời.”
“Nói đi.”
“Tam Thập Lục Thiên Cương chết là lỗi của Hỏa Phượng. Chúng ta phải tìm Hỏa Phượng trả thù, chứ không phải vị chân nhân kim liên giới kia.” Diệp Duy nói thẳng.
Diệp Chính khẽ nhíu mày.
Trước đó, Diệp Chính vẫn cho rằng bốn vị trưởng lão còn muốn báo thù hơn cả hắn. Hắn thật không ngờ trưởng lão Diệp Duy lại nói ra lời này.
“Hỏa Phượng cũng chỉ bị người lợi dụng thôi, huống hồ gì nó còn là thánh thú.” Diệp Chính nghiêm túc nói, “Nếu không phải Tần chân nhân cấu kết với người kia đánh lén ta, sao ta có thể mất đi ba mạng? Nếu ta không bị đánh lén, Tam Thập Lục Thiên Cương đã không chết.”
Ngữ điệu của hắn rất bình tĩnh, nhưng ý tứ trong lời nói đã biểu lộ thái độ rõ ràng.
Diệp Duy suy nghĩ một chút rồi đáp: “Ta cảm thấy chuyện này nên cho qua đi.”
“Cho qua?”
Diệp Chính giương mắt nhìn Diệp Duy bằng ánh mắt thâm thuý.
Trên thực tế, toàn bộ Nhạn Nam Thiên, người có tu vi tiếp cận Diệp Chính nhất chính là Diệp Duy. Diệp Duy cũng là người có hy vọng trở thành vị chân nhân thứ hai, dù rằng hy vọng này vẫn rất xa xôi.
Trong lòng Diệp Chính khẽ động, ánh mắt lướt về phía ba người Diệp Nguyên Cửu, Diệp Canh và Diệp Diệc Thanh. “Các ngươi thì sao?”
“Chúng ta cũng nghĩ vậy.” Ba người đáp.
Diệp Chính khẽ nhíu mày. "Tam Thập Lục Thiên Cương, lực lượng trung kiên nhất của Nhạn Nam Thiên đã chết sạch, thiên cương trận kỳ cũng bị tổn hại. Cứ thế mà cho qua sao?"
“Ngài là chân nhân, nên có lòng dạ rộng rãi khoáng đạt. Sau này ngài hãy chăm chỉ tu luyện để xung kích lên cấp bậc cao hơn, chúng ta sẽ dốc toàn lực phụ trợ ngài.” Diệp Duy đáp.
Diệp Chính không rõ vì sao thái độ của bọn họ lại thay đổi như vậy, hắn cố nén cảm giác không vui, xua tay nói: “Lui xuống đi, ta tự có phân tấc.”
Bốn người chắp tay thi lễ rồi rời khỏi đạo trường.
Ngay sau đó, thân ảnh Diệp Chính đột ngột biến mất.
Trời trong gió nhẹ.
Thân ảnh Diệp Chính xuất hiện bên ngoài lương đình nằm trên một ngọn núi cao ngất.
“Thác Bạt huynh, ra gặp một lần đi.”
Trong lương đình xuất hiện một hắc ảnh. Thác Bạt Tư Thành vừa pha trà vừa nói: “Mời ngồi.”
Hư ảnh Diệp Chính loé lên, ngồi xuống ghế đối diện, nâng chung trà lên uống một hơi cạn sạch.
Nhìn ra được hắn có vẻ tức giận, Thác Bạt Tư Thành cười nói: “Có việc gì mà giận tới vậy?”
“Kẻ này đánh giết Mệnh Cách của ta, nếu không nhờ Thác Bạt huynh xuất thủ, chỉ sợ ta đã không còn… Tam Thập Lục Thiên Cương không thể chết vô ích như vậy được.” Diệp Chính nói.
Thác Bạt Tư Thành cười ha hả: “Nhiều ngày như vậy rồi, bây giờ mới tức giận?”
“Vừa rồi bốn vị trưởng lão khuyên bản toạ buông tay…” Diệp Chính nói xong, hừ một tiếng.
Thác Bạt Tư Thành gật đầu: “Kỳ thực ta có thể lý giải.”
“Ngươi hiểu?”
“Người kia thủ đoạn bất phàm, lại có lão bất tử Tần Nhân Việt hỗ trợ. Bốn vị trưởng lão không muốn đối địch với hắn là chuyện bình thường.” Thác Bạt Tư Thành nói, “Ngươi thật sự muốn báo thù?”
Diệp Chính không đáp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận