Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 723

Bảy ngày sau.
Sáng sớm, Ngu Thượng Nhung như thường lệ bay ra khỏi rừng cây, lăng không quan sát sự biến hoá của vũng bùn.
So sánh với bảy ngày trước, hắn đã có thể cảm nhận được khí tức sinh mệnh của Vu Chính Hải. Điều này cũng có nghĩa là Vu Chính Hải đã tiến thêm một bước trên con đường phục sinh.
Quan sát xong, Ngu Thượng Nhung rút Trường Sinh Kiếm ra luyện tập kiếm thuật. Thấy Cát Lượng đang kiếm ăn ở gần đó, hắn khẽ cười một tiếng.
Đúng lúc này, từ xa có ba tên tu hành giả mặc trường bào tím bay về phía Cát Lượng.
Cát Lượng cực kỳ cảnh giác, thấy có người tới gần, nó lập tức bay trở về, trốn vào trong cánh rừng phía sau Ngu Thượng Nhung.
Ba tên tu hành giả kia cũng bay theo tới. Thấy Ngu Thượng Nhung lăng không lơ lửng, ba người cất tiếng chào:
“Đúng là có người… Bằng hữu, có từng thấy một đám người ăn mặc giống chúng ta không?” Tu hành giả đứng đầu hỏi.
Ngu Thượng Nhung rất dứt khoát chỉ tay về phía đám thi thể nằm trong bãi cỏ rậm rạp gần vũng bùn. “Là bọn hắn?”
Ba tên tu hành giả lập tức cúi đầu nhìn. Không nhìn tới thì thôi, vừa chú ý quan sát đã thấy dưới đất toàn là thi thể… Bọn hắn cả kinh, vội lao xuống dưới.
Ba người sử dụng vu thuật gom toàn bộ thi thể lại, vừa đủ năm mươi người, trên mặt cả ba đều tràn đầy vẻ không thể tin nổi. Tu hành giả cầm đầu nói:
“Bằng hữu, xin hỏi có thấy hung thủ là ai không?”
Ngu Thượng Nhung mỉm cười đáp: “Thì ra bọn họ là đồng bọn của ngươi. Ta rất lấy làm tiếc vì cái chết của bọn họ… về phần hung thủ thì hắn đã vào vương thành rồi.”
“Đa tạ bằng hữu!”
Tu hành giả mặc trường bào tím nhấc tay, một tấm lưới màu tím xuất hiện bao bọc lấy toàn bộ thi thể, hắn lăng không bay lên nói: “Mau trở về phục mệnh.”
“Vâng!”
Ba tên tu hành giả mang theo thi thể rời khỏi Mai Cốt Chi Địa.
Ngu Thượng Nhung nhìn về phía vũng bùn, khẽ lắc đầu: “Nếu không phải vì huynh thì ta đã chẳng cần phải sử dụng thủ đoạn nói dối vụng về ngu xuẩn thế này.”
Nhưng nói xong, hắn lại nở nụ cười.
“Nhưng mà… nhân sinh vốn nên làm vài việc ngu xuẩn.”
Mỉm cười lắc đầu, Ngu Thượng Nhung bay vào trong cánh rừng.
Màn đêm buông xuống.
Giữa vũng bùn, khu vực thuỷ đàm nổi lên rất nhiều bong bóng, âm thanh bong bóng khí vỡ vụn càng lúc càng lớn, phá vỡ màn đêm yên tĩnh.
Ngu Thượng Nhung bay ra khỏi khu rừng, đến gần vũng bùn kiểm tra một lượt rồi lẩm bẩm: “Đã chết rồi mà tính tình huynh vẫn không vừa nhỉ.”
Năm ngày ngay sau đó, rất may mắn là không có người nào đến gần vũng bùn, mọi chuyện đều rất thuận lợi.
“Còn hai mươi hai ngày.”
Mỗi một ngày trôi qua, Ngu Thượng Nhung đều dùng Trường Sinh Kiếm vạch lên thân cây cổ thụ một đường để đánh dấu thời gian.
Ùng ục!
Ùng ục!
Tiếng bong bóng khí nổi lên rồi vỡ tan ngày càng lớn, hoàn toàn khác hẳn lúc trước.
Xuyên qua từng tầng cây lá, Ngu Thượng Nhung nhìn về phía thuỷ đàm, lúc này nó xuất hiện nhiều bong bóng khí như thể đang sôi sục lên.
Động tĩnh quá lớn, nếu có người đến sẽ rất phiền phức.
Cũng may Ngu Thượng Nhung tiếp tục vượt qua được thêm mười ngày yên ổn.
Tiếng bong bóng khí sôi sục… đột nhiên biến mất.
Thân ảnh Ngu Thượng Nhung nhoáng lên, chỉ một giây sau đã xuất hiện phía trên thuỷ đàm. Hắn cúi thấp người xuống, im lặng lắng nghe động tĩnh.
Khắp nơi đều im ắng đến cực hạn… Thường thì khi không gian càng yên tĩnh, con người càng dễ bị ù tai. Ngu Thượng Nhung đúng là đang có cảm giác này.
Thế nhưng… trong tiếng ù tai lại mang theo tiếng gió yếu ớt.
Không đúng!
Ngu Thượng Nhung lập tức bay lên cao, vừa vặn nhìn thấy từ thành trì Lâu Lan có một lượng lớn tu hành giả đang bay tới, toàn thân mặc trường bào tím, bên ngoài còn mang cả khôi giáp.
“Vẫn còn mười hai ngày…” Ngu Thượng Nhung đau đầu nói.
Với năng lực của Ngu Thượng Nhung, giải quyết đám tu hành giả này cũng không mấy khó khăn, nhưng chung quy hắn vẫn là con người. Nếu người Lâu Lan cứ liên tục chơi trò xa luân chiến không cho hắn nghỉ ngơi lấy một khắc thì hắn cũng sẽ biết mệt mỏi, cuối cùng sẽ ngã xuống.
Ngẫm nghĩ một lát, Ngu Thượng Nhung bỗng gọi: “Cát Lượng.”
Hí ! Cát Lượng vui vẻ bay tới.
Ngu Thượng Nhung vỗ lên lưng nó, ôn tồn nói: “Ngươi hãy nhử bọn hắn rời đi, bay về phía lạch trời. Khi bay đến đỉnh cao nhất, bọn hắn sẽ không vượt qua được, ngươi có thể cắt đuôi bọn hắn ở đó.”
Hí !
“Tốc độ của ngươi quá nhanh, đừng bay hết tốc lực kẻo bọn hắn theo không kịp…”
Ngu Thượng Nhung bẻ một vài nhánh cây rồi cởi áo choàng ra đắp lên, sau đó đặt chúng lên lưng Cát Lượng.
Cát Lượng đảo một vòng quanh người hắn.
“Đi đi.”
Hí!
Tiếng hí này của Cát Lượng cao vút đến tận mây, lớn hơn bất kỳ tiếng kêu nào trước đó. Cát Lượng đạp không bay ra khỏi khu rừng rồi hướng về phía Đại Viêm mà phi nước đại.
Đám tu hành giả đến từ Lâu Lan thấy Cát Lượng lập tức thay đổi phương hướng, vội vàng đuổi theo.
Đứng từ chỗ Ngu Thượng Nhung nhìn sang, Cát Lượng trông chẳng khác nào một đứa trẻ nghịch ngợm chọc phải tổ ong vò vẽ, bị cả ngàn con ong dí theo sau lưng.
Ngu Thượng Nhung nhìn nó, tựa người vào cành cây khẽ nhắc: “Đừng bay quá nhanh.”
Cát Lượng hiểu ý Ngu Thượng Nhung, không dùng hết tốc lực mà cứ bay một lúc sẽ thả chậm lại tốc độ, tựa như một con toạ kỵ bình thường bay được một đoạn sẽ mệt mỏi giảm tốc.
Đám tu hành giả Lâu Lan điên cuồng đuổi theo cho đến khi bóng dáng bọn hắn biến mất vào trong biển mây, Ngu Thượng Nhung mới yên tâm nhắm mắt điều tức.
Hắn biết… tiếp sau đó sẽ là khổ chiến.
Cát Lượng muốn bay tới lạch trời ít nhất cũng cần mười ngày, muốn nó quay về tới đây cũng phải mất hơn hai mươi ngày… Nhưng đại sư huynh chỉ cần mười hai ngày nữa là sẽ phục sinh.
Điều này có nghĩa là, Ngu Thượng Nhung phải tự mình mang Vu Chính Hải trở về Đại Viêm.
“Tự mình phi hành?” Ngu Thượng Nhung nghĩ tới cảnh này, đưa mắt lườm về phía thuỷ đàm một cái rồi bất đắc dĩ lắc đầu.
Đường đường là Kiếm Ma cũng có lúc phải cam chịu.
Kế sách dùng Cát Lượng dời đi sự chú ý đã thành công.
Nhưng đến ngày thứ ba lại có tu hành giả đến khu vực bùn lầy.
Ngu Thượng Nhung không hề xuất hiện mà chỉ ẩn trong rừng quan sát. Đám tu hành giả kia bay tới bay lui tra xét một phen, lại bay về phía Mai Cốt Chi Địa một đoạn, lát sau mới rời đi.
Xem ra là đám người này đến để điều tra về cái chết của đám tu hành giả mặc trường bào tím.
Ba ngày sau đó bình an vô sự.
Bạn cần đăng nhập để bình luận