Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1054

Lời này tuy là thật nhưng không quá dễ nghe. Tư Vô Nhai lấy trong tay áo ra mấy tờ “nan đề” đã chuẩn bị sẵn, đưa cho hắn:
“Người làm thầy, tiên truyền đạo, hậu truyền văn. Đây là những nan đề năm đó sư công lưu lại, ngươi cầm lấy nghiên cứu đi. Khi hiểu rõ ràng thì hãy đến bái sư. Ta cho ngươi thời gian nửa tháng.”
Lý Vân Tranh tiếp nhận bằng hai tay, không nhìn đến đề bài đã tự tin đáp: “Xin lão sư yên tâm, không cần nửa tháng, đến sáng mai là đủ.”
Nhìn hắn xoay người rời đi, Tư Vô Nhai khẽ lắc đầu, dường như nhìn thấy chính bản thân mình của ngày xưa. Hầy… đúng là nghé con không sợ hổ!
Nhiếp Thanh Vân nói: “Lục tiền bối đang đợi ở Văn Tinh điện, mời các vị.”
Đám người nhanh chóng tiến vào đại điện.
Thấy Lục Châu tiên phong đạo cốt ngồi trên ghế chủ vị, những người khác đứng ở hai bên, Tư Vô Nhai dẫn theo mọi người đi vào rồi quỳ giữa đại điện:
“Đồ nhi bái kiến sư phụ.”
“Bái kiến Các chủ.”
Chỉ có Giang Ái Kiếm túng túng nói: “Cơ lão tiền bối… lại gặp mặt.”
Lục Châu chậm rãi đứng dậy đi xuống bậc thang. “Đứng lên đi.”
“Vâng.”
Ba người đứng dậy rồi khom người hành lễ: “Bái kiến đại sư huynh, nhị sư huynh…”
“Miễn lễ.” Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung xua tay.
Tiểu Diên Nhi cười toe toét: “Chào các vị sư huynh.”
“A, tiểu sư muội đâu?” Minh Thế Nhân bỗng nghi hoặc hỏi. Tiểu sư muội chính là nói Hải Loa.
Tiểu Diên Nhi len lén đi đến bên cạnh Minh Thế Nhân, thấp giọng nói: “Suỵt, sư phụ vừa phạt nàng bế môn hối lỗi, người đang không vui đấy.”
Minh Thế Nhân cả kinh, lập tức gật đầu: “Ta hiểu, ta hiểu…”
Lúc này, Lục Châu đang trò chuyện với các vị trưởng lão bằng ngữ khí nhẹ nhàng: “Các vị trưởng lão một đường bôn ba, vất vả rồi.”
“Các chủ nói quá lời, đây đều là bổn phận của chúng ta.” Phan Ly Thiên cười đáp.
“Tu vi các vị thế nào rồi?”
Phan Ly Thiên cười ha hả: “Chỉ là cửu diệp, không đáng nhắc tới.”
Lãnh La nói: “Ta may mắn đạt tới cửu diệp.”
Tả Ngọc Thư chắp tay: “Lão thân hổ thẹn, tuy vào cửu diệp sớm nhất nhưng ngay cả nha đầu Diệp Thiên Tâm cũng không bằng.”
Hoa Vô Đạo thì lúng túng đáp: “Khiến Các chủ chê cười rồi, ta tuy cũng là cửu diệp nhưng lại là người yếu nhất Ma Thiên Các.”
Mạnh Trường Đông nghẹn họng.
Tất cả đều là cửu diệp.
Lúc trước khi còn ở Phi Tinh Trai, chỉ có Mạnh Trường Đông và Diệp Chân là cửu diệp. Người Ma Thiên Các tuỳ tiện báo danh đều là cửu diệp… Đây là còn chưa tính đến mấy đồ đệ, người nhỏ nhất còn là thập diệp Nghiệp Hoả…
Lục Châu gật đầu nói: “Hoa Vô Đạo.”
Hoa Vô Đạo lộ vẻ nghi hoặc: “Xin Các chủ phân phó.”
“Lúc còn ở Ma Thiên Các, bản toạ không ban thưởng vũ khí cho ngươi là vì chưa tìm được vũ khí thích hợp. Nay, bản toạ ban thưởng cho ngươi Tứ Phương Cơ, hy vọng ngươi thích nó.”
Nói xong Lục Châu phất tay, Tứ Phương Cơ hình lập phương bay ra. Hoa Vô Đạo kinh ngạc đưa tay đón lấy.
“Hoang cấp Tứ Phương Cơ.” Tư Không Bắc Thần cười nói, “Vật này vốn là vũ khí ta tặng cho đại trưởng lão Chúc Huyền, chỉ tiếc tính tình Chúc Huyền chưa đủ trầm ổn, khó phát huy ra giá trị thực sự của nó. Tứ Phương Cơ có thể tìm được chủ nhân thích hợp cũng là một chuyện may mắn.”
Hoa Vô Đạo vừa nghe là vũ khí hoang cấp đã kích động không thôi. Lúc trước cả Ma Thiên Các chỉ có mình hắn không được ban thưởng vũ khí, Hoa Vô Đạo đã vì chuyện này mà buồn rầu rất lâu.
Nay được ban cho Tứ Phương Cơ hoang cấp, hắn sao có thể không kích động, lập tức khom người nói: “Đa tạ Các chủ!”
“Thiên Vũ Viện có thiên tài đoán tạo sư, vũ khí của các ngươi có thể được đoán tạo lại để thăng cấp…” Lục Châu nhìn về phía Khâu Hợp. “Khâu trưởng lão, ngươi có ý kiến gì không?”
Khâu Hợp xua tay nói: “Không dám. Vật liệu đoán tạo Thiên Vũ Viện sẽ cung cấp, chỉ là Hoả Linh Thạch và Tử Linh Thạch cực kỳ hiếm thấy, mong Lục tiền bối minh giám.”
“Bản toạ luôn phân rõ phải trái, cũng rất thưởng thức người thức thời. Ngươi rất thông minh, trải qua chuyện này, ân oán giữa Ma Thiên Các và Thiên Vũ Viện xem như xoá bỏ.”
Khâu Hợp cực kỳ mừng rỡ, khom người nói: “Đa tạ Lục tiền bối!”
Sau đó, Lục Châu xoay sang hỏi Tư Vô Nhai: “Đã gặp Lý Vân Tranh chưa?”
“Đồ nhi đã gặp.”
Thấy Lý Vân Tranh không có mặt trong đại điện, Lục Châu nhân tiện hỏi: “Thấy thế nào?”
Tư Vô Nhai đáp: “Mắt cao hơn đầu, ngạo khí quá thịnh.”
“Giao hắn cho ngươi.” Lục Châu vuốt râu.
“Vâng.”
Nhìn sắc trời bên ngoài đã tối, Lục Châu bèn phất tay: “Hôm nay đã muộn, nếu không còn việc gì thì tất cả lui xuống nghỉ ngơi đi.”
Đám người khom người lui xuống.
Trong lúc đó.
Trên bầu trời Vô Tận Hải, Chư Hồng Cộng và Đương Khang vẫn đang tiếp tục phi hành. Vì không muốn khiến Đương Khang kiệt sức, Chư Hồng Cộng tự mình bay ngay bên cạnh nó, Đương Khang cõng Lục Ly đã ngất xỉu trên lưng.
Chư Hồng Cộng đã bay mấy ngày mấy đêm nhưng Vô Tận Hải vẫn không có điểm cuối. Hắn rất muốn từ bỏ, nhưng vừa nghĩ tới đồng môn, nghĩ tới phụ thân, hắn bèn tiếp tục kiên trì.
Khụ khụ khụ… Lục Ly ho khan rồi tỉnh lại.
Chư Hồng Cộng mừng rỡ thốt lên: “Ông tỉnh rồi?”
“Đây là đâu?” Lục Ly choáng váng hỏi.
“Vô Tận Hải.” Chư Hồng Cộng thở dài lắc đầu, “Nhưng ta cảm thấy mình sắp chịu hết nổi…”
Lục Ly chậm rãi ngồi thẳng người dậy. Xung quanh là biển cả mênh mông vô bờ, đơn độc phi hành giữa biển khơi là loại cảm giác rất dễ khiến người ta sinh lòng tuyệt vọng.
Lục Ly nhìn về phía Chư Hồng Cộng, nở nụ cười buồn bã. “Còn sống là còn hy vọng.”
“Tiền bối, chúng ta bay hướng này có đúng không vậy? Ta cảm thấy hình như mình đã lạc đường…” Chư Hồng Cộng nói.
Lục Ly nhìn về phía mi tâm Đương Khang: “Ta có lưu ấn ký dẫn đường trên thân nó, chỉ cần đi đúng hướng ấn ký sẽ sáng lên. Nhớ kỹ, không được tuỳ tiện gọi ra pháp thân. Nếu không cho dù là ta ở thời kỳ đỉnh phong cũng không thể nào cứu được ngươi.”
Chư Hồng Cộng gật đầu. “Hiểu rồi.”
“Vì sao các ngươi lại muốn bay qua Vô Tận Hải?” Lục Ly hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận