Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 320: Luận kiếm trên Ma Thiên Các

Ông !
Quan tài khẽ rung động, phát ra thanh âm quỷ dị.
Cỗ nguyên khí yếu ớt xung quanh quan tài chợt ngưng kết thành cương.
Đạo kiếm cương giống như nhũ băng lơ lửng bên cạnh quan tài, toàn thân xoay tròn rồi tan ra, biến mất không còn bóng dáng.
Rõ ràng Cung Nguyên Đô trong quan tài đang tức giận.
Cung Nguyên Đô trầm giọng nói: “Luận kiếm đương nhiên không chỉ có công phu miệng lưỡi mà còn phải thực hành.”
“Ồ?” Phan Ly Thiên ngạc nhiên hỏi, “Ý của ngươi là vừa luận kiếm, vừa đánh nhau?”
“Đương nhiên.”
Đám người lập tức giật mình. Tâm tình vừa buông lỏng lại trở nên căng như dây đàn.
Người này chắc chắn là có bệnh tâm thần! Hơn nữa còn bệnh không nhẹ.
“Có điều… cũng không nhất thiết phải liều mạng đánh.” Cung Nguyên Đô nói. “Tu hành giả từ Thối Thể cảnh vào Thông Huyền cảnh đã có thể nắm giữ nguyên khí. Cho đến khi vào Thần Đình cảnh Ngự đạo mới có thể nắm giữ đạo tu hành… Lấy đạo của Ngự đạo để khống chế nguyên khí Thông Huyền cảnh gọi là lấy kiếm luận đạo… Kiếm đạo về cơ bản chính là như thế.”
Phan Ly Thiên cười ha hả: “Lão hủ hiểu rồi, ý ngươi là chúng ta chỉ sử dụng tu vi Thông Huyền cảnh để luận bàn, không gọi ra pháp thân, không dùng vũ khí… Lão hủ nói có đúng không?”
Nói trắng ra chính là áp chế tu vi, chỉ đơn giản so đấu tâm đắc tu hành và kiếm thuật.
Đối với cả hai bên thì đây chính là phương pháp tốt nhất.
Tu vi Lãnh La và Phan Ly Thiên vẫn chưa khôi phục.
Đoan Mộc Sinh và Tiểu Diên Nhi tuy có tu vi cao nhưng nếu song phương liều chết đánh nhau thì cũng không chiếm được lợi ích gì.
Dù sao Cung Nguyên Đô cũng là người sắp chết.
"Đương nhiên."
Cung Nguyên Đô nói xong lời này, quan tài lại lần nữa xoay lại dựng nghiêng trên mặt đất, một bên cao một bên thấp, bên cao đối diện với mọi người.
Trên quan tài có khắc hai chữ “Sắc Lệnh” màu đen theo lối chữ triện, trông cực kỳ quỷ dị.
“Trước luận kiếm, sau định thắng thua… Mời.” Thanh âm Cung Nguyên Đô mang theo nguyên khí tạo thành sóng âm truyền đi khắp Ma Thiên Các.
Hoa Vô Đạo phất tay, quay đầu lại nói:
“Các hậu sinh vãn bối không cần tham dự… Loại so đấu này phải dựa vào tâm đắc đối với kiếm đạo của từng người. Các ngươi hãy xem cho kỹ…”
Đám người chắp tay.
Phan Ly Thiên và Lãnh La đưa mắt nhìn nhau.
Lãnh La bước lên mấy bước. “Để ta…”
Khi Lãnh La đi vào giữa sân, xung quanh cỗ quan tài lại xuất hiện mấy đạo kiếm cương trông như nhũ băng vô cùng kỳ quái.
“Bản nguyên của kiếm đạo dẫn động nguyên khí ngưng kết thành cương, nguyên khí Thông Huyền cảnh chỉ ngưng tụ được hai đạo kiếm cương.”
Nói xong, những đạo kiếm cương khác lập tức tiêu tán, chỉ để lại hai đạo kiếm cương.
Tay phải Lãnh La khẽ nâng, lòng bàn tay mở ra: “Quý hồ tinh, bất quý hồ đa…”
Nghĩa là, chỉ cần tốt chứ không cần nhiều; nhiều hay ít không quan trọng.
Trong lòng bàn tay Lãnh La xuất hiện một đạo kiếm cương khổng lồ.
Uy lực cũng chỉ ở mức Thông Huyền cảnh.
Hoa Vô Đạo thấy thế vội nói: “Đây chính là điểm khác biệt về lý niệm trong kiếm đạo… Phải nhìn xem thắng thua thế nào.”
Một giây sau.
Hai đạo kiếm cương của quan tài bay tới xoay vòng quanh Lãnh La.
Mà đạo kiếm cương to lớn trong tay Lãnh La cũng bay ra ngoài.
Lúc này mọi người đã nhìn thấy điểm khác biệt.
Bởi vì không có quy tắc hình dạng cụ thể nên đạo kiếm cương của Cung Nguyên Đô đang phi hành trên không trung đột nhiên thay đổi quỹ tích, đánh về phía Lãnh La.
Quan tài cũng xoay chuyển ba trăm sáu mươi độ.
Vẻn vẹn chỉ dùng tu vi Thông Huyền cảnh để né tránh đạo kiếm cương to lớn kia.
Thân ảnh Lãnh La loé lên… tránh đi một đạo kiếm cương của Cung Nguyên Đô.
Ầm!
Một đạo kiếm cương còn lại đột nhiên thay đổi quỹ tích, vượt ngoài dự đoán của Lãnh La.
Lãnh La giơ tay lên, ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy đạo kiếm cương.
Kiếm cương tiêu tán.
Xung quanh trở nên yên tĩnh. Đám người ngơ ngác nhìn cảnh tượng này, chẳng biết vừa rồi ai thắng ai thua.
Không có những chiêu thức đánh nhau hoa lệ, không có nguyên khí ba động mãnh liệt, càng không có âm mưu quỷ kế.
Chỉ có lý giải về kiếm thuật.
“Ta thua.” Lãnh La chắp tay nói.
Hắn không muốn giải thích, cũng không cần phải giải thích.
Kỳ thật mọi người cũng nhìn ra được Lãnh La có hơi bất cẩn. Nhưng luận bàn chính là như vậy, chủ quan và khinh địch đều là nhược điểm chí mạng.
Khi Lãnh La đưa tay kẹp lấy đạo kiếm cương kia, hắn đã biết cho dù có nghiêm túc đối đãi thì cũng chỉ chống đỡ được mấy chiêu rồi cũng phải nhận thua.
Kết quả chẳng khác biệt, không bằng sảng khoái nhận thua.
Hoa Vô Đạo lại đảm nhiệm chức vụ xướng ngôn viên bất đắc dĩ lần nữa.
“Lãnh tiền bối dùng tay không tiếp kiếm cương, đúng là cách xử lý thoả đáng. Nhưng mà điều đáng tiếc là Thông Huyền cảnh vừa trải qua Thối Thể, không cách nào dùng tay không tiếp kiếm cương được. Nếu thật sự là luận bàn ở tu vi Thông Huyền cảnh thì đạo kiếm cương vừa rồi đã xẹt qua cổ Lãnh tiền bối rồi. Có điều Lãnh tiền bối am hiểu nhất là Đạo Ẩn chi thuật, không có sở trường về kiếm đạo.”
Mọi người gật gù.
“Không hổ là đệ nhất thiên tài kiếm đạo của Bắc Đô… Ngưng kết ra kiếm cương bất quy tắc, bội phục, bội phục…” Lãnh La lui lại.
Phan Ly Thiên bước ra.
Đầu tiên hắn uống một ngụm rượu, sau đó ném hồ lô rượu cho Phan Trọng. “Đón lấy.”
Lòng dạ Lão Phan quả thật rộng lớn, có thể tuỳ ý ném vũ khí thiếp thân như vậy.
“Lão hủ không phải là Lãnh La… Dù sao Lãnh La còn quá non, kinh nghiệm thực chiến ít…”
Lãnh La trầm mặc không nói một lời. Thua chính là thua, chẳng có gì để giải thích.
Mấy lời rác rưởi của lão Phan ngày nào hắn cũng nghe, chẳng có chút mới lạ nào.
Cung Nguyên Đô mở miệng nói: “Lão ăn mày?”
“Chính là lão hủ.”
“Đạo của kiếm đạo, từ Thông Huyền cảnh đã có thể sinh âm dương, hoá thái cực, sinh tứ tượng, kéo dài liên miên không dứt, sinh sôi không ngừng…” Cung Nguyên Đô nói.
Phan Ly Thiên đáp: “Nếu là Thông Huyền cảnh, nhiều nhất cũng chỉ ngưng tụ được hai đạo kiếm cương, đừng nói là sinh sôi không ngừng, sợ là tứ tượng cũng không làm được.”
Cung Nguyên Đô đang định nói chuyện thì Phan Ly Thiên lại lần nữa cất cao giọng nói: “Lão hủ vào Nam ra Bắc, đã từng gặp gỡ không ít cao thủ kiếm đạo. Ngươi muốn dùng cương khí để làm kiếm trận, hình thành tứ tượng, đạt đến sinh sôi không ngừng?”
“Thú vị.” Cung Nguyên Đô hào hứng khen.
“Lão hủ đã nói… lão hủ không như Lãnh La.” Phan Ly Thiên có vẻ đắc ý quay đầu nhìn Lãnh La đầy trêu tức.
Nhưng Cung Nguyên Đô lại lên tiếng: “Vậy để ta lĩnh giáo xem phương pháp phá giải của ngươi là gì…”
Bên dưới quan tài đột nhiên xuất hiện một vòng sáng hình thái cực có đường kính hơn hai mét.
Một âm một dương, âm dương luân chuyển.
Từng đạo kiếm cương trôi lơ lửng.
Lãnh La vỗ tay: “Thông Huyền cảnh mà có thể làm tới mức độ này… Lão Phan, nhận thua đi.”
“Hả?” Phan Ly Thiên kinh ngạc nhìn vòng sáng dưới đất.
Tuy kiến thức của hắn rất uyên bác, cũng có biết đến phương pháp này…
Nhưng tất cả những thiên tài kiếm đạo mà hắn biết đều không thể thực hiện được lý luận này… Rất nhiều nghiên cứu về kiếm đạo đã mất đi mục đích và giá trị vốn có ban đầu. Kiếm tu trong thiên hạ có mấy người không quan tâm đến uy lực và bản sự giết địch?
Phan Ly Thiên cảm thấy rất hào hứng.
Tuy hắn không biết làm sao Cung Nguyên Đô làm được, nhưng hắn rất phấn khích được lĩnh giáo một chiêu kiếm đạo này.
Tay phải Phan Ly Thiên khẽ nhấc, một chiêu Thái Cực Quang Ấn hiện ra trong lòng bàn tay.
Chu Kỷ Phong, Phan Trọng và các nữ đệ tử hai mắt toả sáng. Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Phan trưởng lão xuất thủ, cũng là lần đầu tiên thấy lão giả trong truyền thuyết này điều động nguyên khí.
Bạn cần đăng nhập để bình luận