Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 733

Vậy là mình chết rồi sao?
Bốn phía yên tĩnh rất khó chịu, dường như Vu Chính Hải có thể nghe được tiếng tim mình đập loạn xạ.
Nắm chặt vỏ kiếm trong tay, thiếu niên Vu Chính Hải khẽ gọi: “Sư huynh?”
Âm thanh cô tịch truyền đi, vọng về nơi xa xăm. Không ai đáp lời hắn.
Ý chí của Vu Chính Hải vượt xa người bình thường, hắn có quá nhiều kinh nghiệm đối mặt với bóng tối. Vu Chính Hải vươn tay thăm dò hắc ám, sờ vào mặt đất lạnh buốt, từ từ tiến lên. Đi được mấy mét…
Soạt!
“Vách núi!”
Vu Chính Hải vội vàng co rụt người lại. Một ít đất đá vụn rơi xuống vực sâu không tạo ra một tiếng vang nào. Trong lòng hắn run rẩy không thể bước lên, bèn ngẩng đầu nhìn thiên không.
Bầu trời đen kịt một mảnh, ngoại trừ cương phong lạnh buốt ra thì chỉ còn màn đêm yên tĩnh đến đáng sợ.
Vu Chính Hải không động đậy, hắn chỉ có thể chờ đợi.
Một đêm không ngủ.
Khi trời tờ mờ sáng… Vu Chính Hải rốt cuộc cũng nhìn rõ ràng cảnh tượng xung quanh.
Trước mặt hắn một thước chính là vực sâu vạn trượng. Vu Chính Hải hít sâu một hơi, gian nan đứng lên. Bên dưới vực sâu chỉ là một màu đen kịt.
“Có ai không?”
Không ai đáp lời hắn. Chỉ có ba từ hắn nói liên tục vang vọng phiêu đãng trong không trung.
Vu Chính Hải đi quanh mấy vòng, phát hiện nơi này dường như chỉ có một mình hắn. Ánh mặt trời dâng lên, Vu Chính Hải chợt nhớ tới Ngu Thượng Nhung từng nói bên kia lạch trời chính là… Đại Viêm.
Hắn nhìn xuống dưới vực sâu một lúc rồi ôm vỏ kiếm, xoay người rời đi.
Không biết đã đi bao lâu, khi mệt mỏi hắn ngồi xuống nghỉ, khi khát nước hắn tìm hồ nước đọng để uống. Đi đến lúc mặt trời đã lên cao cũng chưa tới lạch trời.
Nhìn thì gần ngay trước mắt nhưng kỳ thực rất xa xôi.
Khi thiếu niên Vu Chính Hải đang cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, hắn bỗng nhìn thấy đằng xa có một thôn xóm khói bếp lượn lờ, trong gió còn truyền tới mùi cơm vừa nấu chín.
Hắn mừng rỡ như điên, vội vàng chạy tới.
Đến cửa thôn, thiếu niên Vu Chính Hải nhìn thấy mấy tên thôn dân đi tới, không khỏi lảo đảo lui lại.
“Người Nhu Lợi? Người Lâu Lan?”
Hai tên thôn dân trẻ tuổi tráng kiện nhìn thấy thiếu niên đứng ở cửa thôn, dù là trường bào trên người thiếu niên đã bị chém ngắn đi nhưng từ khí chất và cách ăn mặc, bọn hắn vẫn có thể nhận ra lai lịch của đối phương.
“Người Đại Viêm?”
Thiếu niên Vu Chính Hải quanh năm hành tẩu nơi đầu sóng ngọn gió chịu nhiều đau khổ, lập tức cảm thấy không ổn, vội vàng quay đầu bỏ chạy!
“Bắt hắn lại!”
Vù!
Trong thôn chợt xuất hiện hai con chó săn to hơn thân người gấp mấy lần, không ngừng phi nước đại lao tới.
Một phàm nhân như Vu Chính Hải dù có liều mạng chạy cũng không cách nào thắng được dã thú. Hai con chó săn chẳng mấy chốc đã bọc đầu chặn đường Vu Chính Hải.
“Cổ La Thôn chúng ta lại có thêm một tên nô lệ!”
Hai ngày sau, trong Đại Chính Cung.
Đám người thương thảo nghị sự, Lục Châu chắp tay sau lưng dạo bước.
Hoa Trọng Dương nói:
“Trải qua hai tháng cố gắng, cửu châu về cơ bản đã ổn định, văn võ bá quan đều rất phối hợp. Thần Đô cũng đã diệt sạch gian tế. Trong một tháng qua chỉ phát hiện được một tên. Bốn cổng thành đều có quân lực U Minh Giáo trông coi. Chỉ là… thuộc hạ không biết cách xử lý triều chính, đa số là nhờ ngũ tiên sinh Chiêu Nguyệt làm. Nếu không có ngũ tiên sinh hỗ trợ thì đã không có kết quả như ngày hôm nay.”
Chiêu Nguyệt đương nhiên cũng không có kinh nghiệm xử lý triều chính, rõ ràng sau lưng nàng có người chỉ điểm. Toàn bộ Thần Đô này, người có bản lãnh như vậy chỉ có một mình Thái hậu.
Chiêu Nguyệt vốn là cháu gái của Thái hậu, bà ta ra tay chỉ điểm cho nàng cũng rất hợp tình hợp lý.
Nhưng người khác nhìn vào thì đều cho rằng vị cao nhân sau lưng nàng chính là Lục Châu.
Phan Ly Thiên tán dương: “Không ngờ Các chủ lại là người văn võ toàn tài. Võ có thể toạ trấn Thần Đô, giữ cho cửu châu thiên hạ thái bình. Văn có thể nâng bút an thiên hạ. Thật là người có một không hai tự cổ chí kim!”
Tả Ngọc Thư lườm hắn một cái: “Huynh trưởng là người tài đức vẹn toàn ai ai cũng biết, còn cần ngươi nói chắc?”
Lục Châu nâng tay ngắt lời bọn họ. Hiện tại hắn không có lòng dạ nào nghe bọn họ nịnh nọt tâng bốc.
Lục Châu nói với Đoan Mộc Sinh: “Có phi thư của Lương Châu chưa?”
Đoan Mộc Sinh đáp: “Thất sư đệ đã gửi phi thư nói Lương Châu rất yên ổn, hẳn là trong thời gian ngắn sẽ không xuất hiện xung đột. Ngoài ra…”
Đoan Mộc Sinh hơi do dự nhưng rồi cũng nói tiếp: “Đại sư huynh đã phục sinh thành công. Nhưng… nhưng trên đường trở về lại bị người Lâu Lan thiết kế mai phục, dữ nhiều lành ít.”
Nghe vậy, Lục Châu nhíu mày xoay người lại. “Đã vượt qua lạch trời chưa?”
“Hình… hình như vẫn chưa.”
Kỳ thực câu hỏi này có hơi dư thừa. Nếu đã vượt qua lạch trời thì xem như an toàn. Với thủ đoạn của Tư Vô Nhai đương nhiên có thể mang bọn hắn trở về.
Nhưng mà bốn chữ ‘dữ nhiều lành ít’ ẩn tàng quá nhiều ý nghĩa… Nó thường đại biểu cho sự bi quan và hy vọng xa vời. Thậm chí là… tử vong.
Lục Châu không hề nghe Hệ thống thông báo đồ đệ tử vong, cũng không cho phép đồ đệ của mình chết không minh bạch.
“Hoa Trọng Dương.”
“Xin tổ sư gia phân phó.”
“Thần Đô giao cho ngươi toạ trấn, ngươi có ý kiến gì không?”
Hoa Trọng Dương sửng sốt: “Chuyện này…”
Hắn chỉ mới là Nguyên Thần cảnh thất diệp, làm sao có thể toạ trấn Thần Đô? Lúc trước Thần Đô có bát đại thống lĩnh toạ trấn đều là bát diệp, nay chỉ có một mình Hoa Trọng Dương thất diệp, thật vô cùng khó khăn.
Giáo chủ không ở đây, tam đại hộ pháp còn chưa khôi phục thương thế, tu vi của chính hắn vẫn còn đang từ từ hồi phục.
Một vị cửu diệp có thể so với mười vị bát diệp… Tổ sư gia muốn rời khỏi Thần Đô, nơi này nếu không có cửu diệp toạ trấn e là sẽ lại xuất hiện tình cảnh không hay.
Chiêu Nguyệt khom người nói: “Sư phụ, vậy đồ nhi sẽ lưu lại Thần Đô…”
Lục Châu gật đầu. Chiêu Nguyệt vốn mang dòng máu của hoàng thất, để nàng ở lại sẽ tốt hơn.
Diệp Thiên Tâm cũng khom người nói: “Sư phụ, đồ nhi lưu lại trấn thủ Thần Đô.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận