Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1979: Giả mạo Ứng Long

Huyền Dặc đế quân và đám người Trương Hợp đã triền đấu với thánh hung hồi lâu vẫn không thắng được, ngược lại còn chịu thiệt thòi không ít. Trước mắt đám người Thượng Chương điện đến vậy thì cứ để bọn hắn xông pha chiến đấu.
Nơi này là địa bàn của Huyền Dặc điện, dù cho thánh hung đầu hàng Thượng Chương điện thì Huyền Dặc điện cũng có quyền mang nó đi, đây là quy củ từ lâu của Thánh Điện nhằm giữ vững cân bằng trong Thái Hư.
Bọn hắn không dám áp sát quá gần, chỉ đứng cách xa xa nhìn về phía đám mây đen nơi chân trời.
Cho đến nay Huyền Dặc đế quân và Trương Hợp cũng không nhìn thấy được bộ mặt của thánh hung.
"Không biết Lục các chủ có nắm chắc hay không." Trương Hợp nói.
"Một khi có biến cố xảy ra, tất cả các ngươi lập tức rút lui." Huyền Dặc đế quân căn dặn.
"Vâng." Trương Hợp gật đầu rồi nghi hoặc nhìn lên không trung: “Vì sao thánh hung lại đột nhiên xuất hiện ở phía nam Huyền Dặc điện?”
Mọi người đều có cùng nghi vấn.
Cùng lúc đó.
Lục Châu và đạo đồng đã tách ra xa khỏi đám người Huyền Dặc điện, chỉ có như vậy Thượng Chương mới có thể ra tay.
Thấy khoảng cách đã đủ xa, toàn thân đạo đồng nở rộ quang hoa của Đại Đế, bức lui đám mây đen.
“Giỏi cho một tên thánh hung! Dám làm loạn ở chỗ này, bản đế không tha cho ngươi!” Thượng Chương ngẩng đầu, hai mắt như điện.
Lục Châu hỏi: “Ngươi có nắm chắc không? Cho dù là Minh Tâm tới đây cũng chưa chắc có thể bắt được Ứng Long. Nhưng ngươi vừa nói có thể nó không phải là Ứng Long?”
Thượng Chương gật đầu: “Ứng Long có một thanh vũ khí tên là Kim Phủ Hoàng Việt hư cấp, trước kia đặt ở Thiên U Khuyết phía nam Huyền Dặc. Không có vũ khí, nó không thể chưởng khống lôi điện.”
“Vậy đây là đồ giả?”
“Suy đoán mà thôi, phải hay không thì để bản đế thăm dò một lần sẽ biết.”
Thượng Chương Đại Đế hoá thành lưu tinh xông vào đám mây đen.
Tinh Bàn xuất hiện, ba mươi sáu Mệnh Cách toả ra quang mang chói mắt, hoá thành ba mươi sáu hồng sắc quang trụ. Vô số cương ấn quang trụ ẩn chứa đạo lực lượng bắn thẳng vào tầng mây, lôi điện ầm ầm chấn động thương khung, đại địa rung động khiến người người kinh hãi không thôi.
Các tu hành giả Thượng Chương điện đồng loạt nhìn lên bầu trời, lộ vẻ nghi hoặc.
“Thủ đoạn này sao giống với Đại Đế bệ hạ thế nhỉ?”
“Đúng là rất giống, nhưng Đại Đế bảo chúng ta đến giúp đỡ Huyền Dặc điện, bản thân ngài ấy sẽ không đến.”
“Lại đó nhìn xem, vừa rồi ta nhìn thấy hai thân ảnh bay về phía nam, tốc độ quá nhanh, hẳn không phải là Đại Đế bệ hạ.”
Động tĩnh khổng lồ cũng khiến đám tu hành giả Huyền Dặc điện tán thán không thôi.
“Lục các chủ quả nhiên có năng lực của Chí Tôn!” Trương Hợp nói.
Huyền Dặc đế quân không có bao nhiêu bất ngờ.
Lê Xuân cười nói: “Rất có phong thái của Đại Đế. Chỉ là…”
“Chỉ là cái gì?”
“Có hơi khoe khoang.” Lê Xuân mỉm cười.
Trương Hợp phản bác: “Lục các chủ có năng lực này, đương nhiên phải nhân cơ hội biểu diễn cho mọi người xem, tạo dựng vị thế của mình. Nếu đổi lại là Thượng Chương Đại Đế, chỉ sợ bầu trời cũng bị hắn đánh thành lỗ thủng.”
“Có đạo lý, huống hồ gì đây còn là địa bàn của Huyền Dặc điện. Đến lúc đó hắn sẽ lại càng thêm không kiêng nể gì, khoe khoang vũ lực. Vừa so sánh đã thấy Lục các chủ khiêm tốn hơn nhiều.” Lê Xuân thở dài đáp.
Mặc dù đã đoán được thân phận của Lục các chủ nhưng khi nhìn thấy hắn bày ra tu vi, ai ai cũng phải kinh động không thôi.
Ầm!
Ô !
Trong mây đen truyền ra tiếng gào thét. Một đạo thân ảnh nhanh như thiểm điện lướt về phía chân trời.
Thượng Chương thu hồi Tinh Bàn, xuất hiện ở bên cạnh Lục Châu. “Cơ lão tiên sinh có nhìn rõ không?”
Trong khoảng thời gian này, Lục Châu vẫn luôn dùng thiên nhãn thần thông để quan sát tình hình chiến đấu, cũng đã nhận ra thân phận của thánh hung, bèn gật đầu đáp: “Lão phu còn tưởng là Ứng Long, hoá ra đã đánh giá cao nó.”
“Ồ?” Thượng Chương cười nói, “Quả nhiên không nằm ngoài dự liệu của bản đế.”
“Là Đằng Xà.”
“Lục lão tiên sinh có kiến thức rộng rãi, bội phục, bội phục.” Thượng Chương Đại Đế chắp tay nói.
Trong ký ức của Ma Thần có con Đằng Xà này. Lục Châu chậm rãi giới thiệu:
“Đằng Xà vốn là một con thánh hung có tướng mạo xấu xí, thường xuyên làm chuyện ác nên được xếp vào hàng ác thú. Nó và Câu Trần cũng tương đương nhau, xếp dưới tứ linh. Thời kỳ thượng cổ, Đằng Xà không vừa lòng với địa vị của mình, đến khiêu chiến Ứng Long song lại đại bại phải chạy trốn. Về sau Ứng Long biến mất, Đằng Xà thường giả mạo Ứng Long đi quấy phá khắp nơi.”
Thượng Chương Đại Đế gật đầu, nhìn Lục Châu bằng ánh mắt phức tạp: “Lão tiên sinh cũng sinh ra vào thời kỳ thượng cổ sao?”
Lục Châu không phủ nhận. Nếu muốn dùng thân phận Ma Thần để trở về Thái Hư thì việc này là đương nhiên.
Thượng Chương Đại Đế nói: “Biết rõ những tích này thì chỉ có nhân loại sống từ thời kỳ thượng cổ.”
Hắn thở dài một tiếng.
“Nữ nhi của bản đế có số mệnh không tốt, cũng may nàng có thể bái lão tiên sinh làm thầy… Đời này bản đế không còn tiếc nuối nữa.”
Thượng Chương Đại Đế không phải đồ ngốc. Nếu còn không biết thực lực và địa vị của Lục Châu thì đúng là sống uổng phí. Hải Loa có sư phụ mạnh mẽ như vậy, hắn cũng yên tâm.
“Bắt Đằng Xà lại trước đã.” Lục Châu hoá thành lưu tinh đuổi theo.
“Bản đế giúp ngươi một tay.”
Hai người hoá thành lưu tinh, trong phút chốc đã bay suốt mấy ngàn dặm để đến Thiên U Khuyết.
Đám mây đen cũng đã kéo tới bầu trời Thiên U Khuyết.
“Nghiệt súc, ngươi không có tư cách cầm Kim Phủ Hoàng Việt đâu.” Đằng Xà thua kém Ứng Long rất nhiều.
Thượng Chương bay lên cao, gọi ra pháp thân. Lục Châu sử dụng tam đại thần thông để cảm ứng biến hoá xung quanh, tay cầm Vị Danh Kiếm.
Hai vị Chí Tôn giáp công mà đến, mây đen tản ra, thân thể đen nhánh dài đến mấy ngàn trượng của Đằng Xà xuất hiện giữa trời. Nó há to miệng phun ra huyết vụ rồi nhào về phía Thượng Chương Đại Đế.
Thượng Chương bắn ra mấy chục đạo hồng quang đánh về phía đầu Đằng Xà. Bị ăn đau, Đằng Xà gào thét không ngừng.
Lục Châu yên lặng bay lên lưng nó, dùng Vị Danh Kiếm đâm thẳng vào vị trí yếu hại.
Ầm!
Cương khí văng tứ tán, Đằng Xà phẫn nộ vũ động, không gian bị xé thành từng mảnh nhỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận