Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 364: Hình như là người mới đến

Lục Châu đứng trên lưng Bạch Trạch, ngoảnh đầu nhìn xung quanh.
Hắn vốn định sống ở nơi này thêm mấy ngày, nhớ lại một số chuyện thú vị năm đó… Nhưng mà hắn còn rất nhiều việc phải làm, không thể không quay trở về.
Những điều trong tâm trí đều là quá khứ. Những thứ mắt nhìn thấy đều là tiếc nuối.
Ngay khi Lục Châu chuẩn bị rời đi, Huyền Tĩnh pháp sư chủ trì Vân Chiếu Am chắp một tay trước ngực nói:
“A di đà phật. Xin Cơ thí chủ bảo trọng.”
Lục Châu nhìn thấy bóng dáng của Tịnh Ngôn từ trên người Huyền Tĩnh. Một nơi sơn thuỷ tú lệ thế này mà để cho nó rách nát sụp đổ chẳng phải lại càng đáng tiếc hay sao?
Huống hồ gì nơi này rời xa nhân thế, là thánh địa thiên nhiên để nghỉ mát và tịnh dưỡng… Sau này nếu không có việc gì hắn vẫn muốn ghé lại nghỉ ngơi một chút.
Nghĩ vậy, Lục Châu cao giọng nói:
“Bên dưới tấm chân dung trong phòng có giấu công pháp Phật môn do năm đó lão phu lưu lại. Ngươi hãy chăm chỉ tu luyện, không thể để nơi này trở nên hoang phế. Vân Chiếu Am là một nơi rất tốt.”
Huyền Tĩnh nghe vậy, đôi mắt vốn ảm đạm bỗng sáng lên, bà lập tức quỳ xuống dập đầu với Lục Châu:
“Đa tạ Cơ thí chủ. Bần ni vì gia sư khấu tạ Cơ thí chủ.”
“Tự giải quyết cho tốt.”
Lục Châu điều khiển Bạch Trạch đạp mây bay lên.
Đoạn Hành đánh bạo điều động cương khí mang Ngu Thượng Nhung bay theo phía sau.
“Cung tiễn Tông chủ! Chúng thuộc hạ ở Ma Sát Tông cung nghênh Tông chủ trở về.”
Trời chạng vạng tối, tại Ma Thiên Các.
Chu Kỷ Phong và Phan Trọng ngẩng đầu nhìn lên, thấy Bạch Trạch đang đạp mây bước tới.
“Các chủ trở về!”
Hai người lập tức dừng động tác trong tay, đảo mắt nhìn về phía Đoạn Hành mang theo Ngu Thượng Nhung bay ở phía sau Bạch Trạch, lộ vẻ nghi hoặc.
“Hai người đó là ai?”
Phan Trọng và Chu Kỷ Phong xuất thân từ Tịnh Minh Đạo và Thiên Kiếm Môn, đều là loại vãn bối sinh sau đẻ muộn, giỏi lắm chỉ được nghe kể về các truyền thuyết liên quan tới Ngu Thượng Nhung chứ nào đã thấy mặt.
Đừng nói tới Phan Trọng hay Chu Kỷ Phong, thậm chí đến cả một số nhân vật tai to mặt lớn cũng chưa từng gặp mặt Ngu Thượng Nhung nữa là.
Thế nên lúc này đây hai người rất tò mò.
“Hình như là người mới tới.” Phan Trọng nói.
“Ừm… hẳn là vậy.”
Hai người vấp ngã một lần, nay đã khôn hơn. Sau này bất kể là ai mới đến bọn họ đều sẽ đối xử cung kính và khiêm tốn với người đó.
Loại người được Các chủ công nhận và đưa về sao có thể là kẻ tầm thường?
Một lát sau, Bạch Trạch chậm rãi hạ xuống.
"Bái kiến Các chủ!"
"Bái kiến Các chủ!"
Lục Châu nhảy khỏi lưng Bạch Trạch, phất tay áo nói: “Giải hắn vào động diện bích!”
Không phải người mới sao?
Phan Trọng đột nhiên cảm thấy sáo lộ này có vẻ rất quen thuộc. Nhớ ngày đó khi bát tiên sinh Chư Hồng Cộng bị bắt trở về cũng đã bị đối xử như vậy, tim Phan Trọng khẽ thót lại. Chẳng lẽ vị nam tử ôn tồn lễ độ trước mắt này cũng là đồ đệ của Các chủ?
Nếu vậy thì đây là đại tiên sinh hay nhị tiên sinh?
Mặc kệ là vị nào thì hắn cũng không thể trêu chọc nổi. Phan Trọng vội vàng dùng khuỷu tay chọc chọc Chu Kỷ Phong. Không sợ đối thủ mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo.
Hai người đưa mắt nhìn nhau tỏ vẻ hiểu ý rồi đồng thanh đáp:
“Tuân mệnh!”
Phan Trọng và Chu Kỷ Phong đi đến bên cạnh Ngu Thượng Nhung và Đoạn Hành. “Hai vị, mời.”
Thái độ cung kính, tư thế chuẩn mực, ngữ khí thần thái đều cực kỳ tiêu chuẩn. Hai người thầm nghĩ bụng, lần này hẳn là không có vấn đề đâu nhỉ?
Lục Châu nghi hoặc xoay người lại, hờ hững hỏi: “Hai người các ngươi đang làm gì?”
“A?”
Đoạn Hành vội vàng khoát tay: “Ta là khách nhân, ta không phải…”
Nói xong hắn chỉ tay về phía Ngu Thượng Nhung.
Ngu Thượng Nhung thấy vẻ câu nệ của hai người có chút thú vị, bèn nở nụ cười nhạt nói: “Để ta tự đi, không cần làm phiền hai vị.”
Ngu Thượng Nhung cực kỳ khiêm tốn hữu lễ đi về phía hậu sơn.
Động diện bích hối lỗi ở hậu sơn vốn có bình chướng đơn giản ngăn cản, chỉ có thể vào không thể ra. Ngu Thượng Nhung không còn tu vi, một khi bước vào trong thì sẽ không thể ra ngoài nữa.
Chu Kỷ Phong lập tức theo sau.
Lục Châu hỏi Phan Trọng: “Lão tứ không có ở đây?”
“Bẩm Các chủ, tứ tiên sinh và cửu tiên sinh vẫn chưa trở lại, nhưng tứ tiên sinh đã gửi phi thư báo… hẳn là ngày mai sẽ về tới.” Phan Trọng đáp.
Lục Châu vuốt râu gật đầu, quay về Ma Thiên Các.
Đoạn Hành có vẻ lúng túng không biết nên làm gì… Phan Trọng bỗng nháy mắt ra hiệu cho hắn: “Các hạ xưng hô như thế nào?”
“Ma Sát Tông Đoạn Hành.” Đoạn Hành chắp tay.
“Vừa rồi vị huynh đệ khiêm tốn hữu lễ kia là ai thế?” Phan Trọng hỏi.
“Nhị tiên sinh Ngu Thượng Nhung.” Đoạn Hành đáp.
Phan Trọng hít sâu một hơi. Nguy hiểm thật nguy hiểm thật! Mẹ nó ta đúng là nhân tài mà!
Chu Kỷ Phong cúi đầu khom lưng đi theo Ngu Thượng Nhung đến trước động diện bích.
Ngu Thượng Nhung không khỏi lắc đầu, quay lại nói với Chu Kỷ Phong:
“Ta không có ý gièm pha... chỉ là ánh mắt của sư phụ lão nhân gia người gần đây đúng là đã kém hơn rất nhiều.”
Ý Ngu Thượng Nhung rất rõ ràng. Còn chưa biết thân phận mình là gì mà đã nịnh nọt ra mặt như thế, loại người này mà cũng được vào Ma Thiên Các thì ánh mắt sư phụ kém đi nhiều lắm.
Chu Kỷ Phong vẫn cúi đầu khom lưng như trước: “Ngài nói phải!”
Ngay sau đó, Chu Kỷ Phong chắp tay nói lớn: “Bát tiên sinh.”
“Có chuyện mau nói, có rắm mau thả. Chư gia ngươi còn đang khổ tu, không có chuyện quan trọng thì đừng quấy rầy ta!” Giọng Chư Hồng Cộng vọng ra từ động diện bích.
“Các chủ lệnh cho ta đưa người mới đến vào động, mong bát tiên sinh thông cảm.”
Vừa dứt lời, Chư Hồng Cộng đã đáp ngay: “Cút! Bảo hắn ngủ bên ngoài! Ngoài ra, sau này hắn phải lấy nước rửa chân cho ta!”
Chu Kỷ Phong câm nín.
Trong lòng Chu Kỷ Phong bắt đầu lo lắng. Tuy hắn không biết vị nam tử khiêm tốn hữu lễ mới đến này là ai nhưng nhất định đó là người hắn không trêu chọc nổi. Mà hắn cũng không dám làm trái ý vị tiên sinh trong động diện bích.
Làm sao bây giờ?
Chu Kỷ Phong định nói gì đó nhưng Ngu Thượng Nhung đã phất tay, tỏ vẻ không để bụng.
“Xin mời ngài.”
Ngu Thượng Nhung nhìn thoáng qua Chu Kỷ Phong, khẽ gật đầu: “Vất vả rồi.”
Chu Kỷ Phong liên tục xua tay đáp: “Không sao, không sao.”
Chu Kỷ Phong thấy người đối diện hiền lành như vậy, trong lòng rất cảm động. Hắn ở Ma Thiên Các bấy lâu nhưng chưa từng nghe ai nói với hắn một câu “vất vả rồi”. Thế nên Chu Kỷ Phong bèn lên tiếng nhắc nhở:
“Vị huynh đài này…”
“Ừm?”
“Người trong động chính là bát tiên sinh của Ma Thiên Các, ngài hãy cố chịu đựng.”
Ngu Thượng Nhung gật đầu rồi thản nhiên bước vào động diện bích.
Nghe tiếng bước chân, Chư Hồng Cộng đang khổ tu trong động lập tức giận tím mặt, quát to: “Nghe không hiểu lời của lão tử à?”
Sau đó hắn phẫn nộ đứng lên, đề cao âm điệu: “Ta...”
Vừa quay đầu lại, Chư Hồng Cộng đã đứng hình như bị sét đánh. Hai mắt hắn trừng to, cả người ngây ngẩn tại chỗ.
Ngu Thượng Nhung mỉm cười đứng trước mặt Chư Hồng Cộng, không nói một lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận