Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 779

Sau bao lần bị đánh giết mà Khương Văn Hư vẫn có thể kiên trì tới bây giờ, có thể thấy năng lực sinh tồn của hắn cực kỳ mạnh mẽ.
“Hồng liên địa giới có mệnh thạch của ta. Ta mà chết, mệnh thạch tắt, bọn hắn nhất định sẽ tìm được ta, huyết tẩy kim liên.”
Ngữ khí Khương Văn Hư trở nên suy yếu hơn rất nhiều, có hơi điên rồ. “Con người cũng chỉ là động vật biết suy nghĩ hơn mà thôi… Cái gì mà hoà bình, cái gì mà sẽ không xâm phạm, đều là do kẻ yếu tự mình an ủi. Châu chấu đá xe… nói dễ hơn làm, nói dễ hơn làm, ha ha…”
“Lão phu lại đang hy vọng bọn hắn mau tới đây.” Lục Châu lạnh nhạt nói.
Khương Văn Hư nhìn Lục Châu đầy phức tạp. “Trước khi chết, ngươi có thể nói cho ta biết… ngươi rốt cuộc là ai không?”
Trên đỉnh lạch trời, dùng hư ảnh gặp gỡ Lục Châu, hắn đã cảm thấy Lục Châu đặc biệt. Sau một trận chiến, hắn thậm chí còn có ảo giác mình đang chiến đấu cùng thập diệp.
Lục Châu lắc đầu. Ngươi muốn làm lão phu khó chịu, sao lão phu phải nói cho ngươi biết?
Kiếm cương thu hồi.
Máu tươi dâng trào. Khương Văn Hư kêu lên một tiếng đau đớn, sinh mệnh trôi đi, khí tức dần biến mất.
Đúng lúc này, thân ảnh Khương Văn Hư đột nhiên trở nên vặn vẹo, một luồng khí màu tím bao bọc quanh thân hắn bốc lên, sau đó điên cuồng bành trướng.
Thanh âm khàn khàn vang lên: “Ta đã tự gieo trên người mình vu thuật cường đại nhất thế gian. Đây là món quà sau cùng ta tặng cho ngươi… Hãy để toàn bộ Lương Châu chôn cùng ta đi !”
Nói xong, thân thể Khương Văn Hư hoàn toàn thối nát.
Lục Châu nhíu mày, cái tên giảo hoạt này thật là buồn nôn. Lục Châu bay vọt ra sau. Lực lượng phi phàm của Thiên thư đã dùng hết, tiếp theo nên làm gì đây?
Thấy cảnh này, đám người Tư Vô Nhai cũng vội hô lên: “Lùi lại!”
Sóng âm truyền ra từng ngóc ngách trong thành, tu hành giả Đại Viêm nghe hiệu lệnh đều đồng loạt ngẩng đầu. Thấy luồng khí màu tím đang không ngừng bành trướng, mọi người cấp tốc lui lại.
“Trước đây kẻ khiến ta buồn nôn nhất là Mạc Ly, không ngờ bây giờ còn có người vượt mặt ả. Đường đường là đế sư Đại Viêm vậy mà lại hèn hạ vô sỉ đến thế.” Giang Ái Kiếm nói.
Tư Vô Nhai nói:
“Chuyện này rốt cuộc cũng giải thích được tại sao Mạc Ly không cách nào khống chế Lưu Qua và Lưu Thương. Chẳng trách Lưu Thương lại tuỳ ý để hai đại vu giao hảo với nhị hoàng tử, chẳng trách từ khi đăng cơ Lưu Thương cũng không màng đến chuyện trị quốc, chẳng trách Lưu Thương lại si mê nghiên cứu cửu diệp…”
Chân lý mà bọn hắn thờ phụng bấy lâu hoá ra chỉ là một lời nói dối.
“Đúng là một lời nói dối trắng trợn.” Hoàng Thời Tiết cảm thán nói.
“Bây giờ không phải lúc nói những chuyện này. Ta cảm thấy đám khí màu tím kia không ổn lắm, chúng ta mau rút lui…” Giang Ái Kiếm ôm Long Ngâm Kiếm quay đầu bay thật nhanh.
Tốc độ bành trước của luồng khí tím vượt quá dự liệu của mọi người.
“Sư phụ!”
“Các chủ!”
Lục Châu lui về bên đám người, quay đầu nói: “Tất cả lùi ra sau!”
Đám người gật đầu. Nếu ngay cả cửu diệp cũng không có biện pháp thì còn ai đối phó được nữa?
Lúc này, luồng khí tím từ từ chìm xuống. Khi nó chạm vào điểm cao nhất trên tường thành, bức tường lập tức bị ăn mòn.
Đây là loại vu thuật gì thế?
“Chỉ mong ngươi có thể hài lòng.” Âm thanh ngày càng trầm thấp. Xem ra Khương Văn Hư đã dùng toàn bộ tuổi thọ còn lại của mình để dẫn đạo vu thuật.
Lục Châu nâng tay lên, một chưởng Đại Vô Uý Ấn đánh ra, dung nhập vào trong đám khí màu tím rồi biến mất không thấy gì nữa.
Không có tác dụng.
Khí này giống như khí độc có tính chất ăn mòn, ngay cả tường thành bị nó chạm phải đều mục nát thì huống hồ gì là cơ thể người.
Một bộ thi thể trên tường thành bị luồng khí tím chạm vào, chỉ trong giây lát thi thể đã hoá thành bọt khí, máu thịt be bét.
Lục Châu đột nhiên cất tiếng gọi: “Bạch Trạch.”
Nghe được tiếng triệu hồi, Bạch Trạch từ đằng xa đạp bước trên mây chạy tới. Hiểu được ý Lục Châu, nó kêu lên một tiếng vang vọng cả Lương Châu Thành.
Tu hành giả Đại Viêm dừng chân ngẩng đầu, nhìn thấy một luồng khí điềm lành đang bay về phía đám khí màu tím. Ngay sau đó, cơn mưa điềm lành từ trên trời giáng xuống.
“A!” Một tiếng kêu thảm thiết khàn khàn trầm thấp vang lên.
“Vì sao chứ…?” Âm thanh truyền ra từ đám khí màu tím tràn ngập vẻ không cam lòng.
Ngao !
Thừa dịp khí tím còn chưa bành trướng ra khắp bầu trời Lương Châu Thành, Bạch Trạch không ngừng bay tới bay lui trên không trung để gieo rắc cơn mưa điềm lành.
Cơn mưa rào như thác nước đổ xuống tưới vào luồng khí tím, các khí thể rất nhanh đã bị điềm lành bao trùm, sau đó cấp tốc thu nhỏ. Từ trong luồng khí tím thỉnh thoảng lại truyền ra tiếng kêu thảm càng lúc càng nhỏ dần.
Các tu hành giả Đại Viêm không tiếp tục lùi lại mà lần lượt bay trở về. Lục Châu cũng đứng tắm mình trong cơn mưa điềm lành, thoả thích hưởng thụ cảm giác tu vi đang dần khôi phục.
Giống như lần trước, lực lượng phi phàm khôi phục với tốc độ cực nhanh. Rốt cuộc Bạch Trạch có được loại năng lực gì mà không chỉ có thể khắc chế vu thuật, còn có thể khôi phục lực lượng phi phàm?
Theo Lục Châu, thần thông Thiên thư là một loại lực lượng nằm ngoài pháp môn ba nhà Nho, Phật, Đạo. Thiên thư Địa Tự Quyển có thể được chứa đầy trong vòng bảy ngày lĩnh hội. Nếu tính thêm Bạch Trạch thì xem như thời gian được giảm đi một nửa. Đương nhiên đây cũng chỉ là lý thuyết.
“A!!”
Một tiếng kêu thê thảm vang lên giữa đại địa khiến tinh thần mọi người rung động mạnh. Sinh mệnh lực của Khương Văn Hư ương ngạnh vượt xa dự liệu của mọi người!
Lục Châu khẽ nhíu mày… chẳng lẽ làm đến vậy mà hắn cũng chưa chết? Từ lúc ở Lâu Lan đánh hắn thương tích đầy mình mà hắn vẫn còn sống đến bây giờ… Nghĩ lại, việc Lục Châu mang hắn về Lương Châu quả nhiên là sáng suốt.
[Ting ! đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 4.000 điểm công đức.].
“Bốn ngàn?”
Bát diệp ban thưởng 1.500 điểm, cửu diệp ban thưởng 4.000 điểm, ban thưởng rõ ràng tăng lên rất nhiều.
Theo điểm thưởng của Hệ thống mà tính toán thì Xích Diêu được ban thưởng 5.000 điểm sẽ mạnh hơn cả cửu diệp?
Nhớ lại tình cảnh lúc lạc vào biển đen ở thế giới hắc ám, dù là người có kiến thức rộng rãi là lịch duyệt phong phú như Lục Châu cũng vẫn cảm thấy sợ hãi… Lục Châu từng dùng một nửa lực lượng phi phàm đánh Xích Diêu nhưng lại chỉ như gãi ngứa cho nó. Nếu lúc đó không có thẻ Một Kích Chí Mạng thì hắn đã trở thành thức ăn trong bụng Xích Diêu rồi.
Cơn mưa điềm lành rốt cuộc cũng dừng lại, luồng khí tím đã biến mất không còn gì.
Tại Lương Châu Thành, sau cơn mưa trời lại sáng. Cầu vồng xuất hiện, ánh mặt trời gay gắt rọi xuống.
Bạch Trạch kêu lên một tiếng, cúi đầu nhìn kết quả mỹ mãn rồi đạp không rời đi. Nó đã hao hết toàn bộ năng lượng, bây giờ không thể không quay về ngủ đông.
Lục Châu nhìn bảng Hệ thống, chú ý thấy phía sau tên Bạch Trạch có thêm ghi chú ‘đang nghỉ ngơi’.
Chỉ là Lục Châu vẫn có cảm giác lần này Bạch Trạch đã tiêu hao quá nhiều năng lượng điềm lành, e là không chỉ nghỉ ngơi có bảy ngày là đủ.
“Sư phụ, Bạch Trạch thật quá lợi hại.” Tiểu Diên Nhi và Hải Loa bay tới nghênh đón.
Bạn cần đăng nhập để bình luận