Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 374: Ân oán của nam nhân, nữ nhân đừng xen vào

“Chuyện này không quan trọng, quan trọng là, tứ tiên sinh đoán xem đại tiên sinh ứng đối ra sao?” Ngữ khí Đoạn Hành rất chắc chắn, sắc mặt nghiêm túc, cảm xúc của hắn quả thật đã ảnh hưởng đến Minh Thế Nhân.
“Đại sư huynh sử dụng Đại Huyền Thiên Chương?”
“Tứ tiên sinh thật lợi hại! Đúng thật là Đại Huyền Thiên Chương… Một chiêu Quân Lâm Thiên Hạ của đại tiên sinh khiến nguyên khí đầy trời, núi non đều bị phá nát!”
Đoạn Hành vẫn hăng hái kể tiếp: “Trong chớp mắt, lão tiền bối hoành không xuất thế, một kiếm trảm tam hồn!”
Minh Thế Nhân vừa nghe vừa nuốt nước bọt.
“Đáng tiếc, đại tiên sinh có tứ đại hộ pháp lái phi liễn đến, giữa chừng mang đại tiên sinh đi, rốt cuộc lão tiền bối chỉ bắt được mình nhị tiên sinh.”
Đoạn Hành vừa kể tới đây Minh Thế Nhân đã căm tức nói: “Trong Thuận Thiên Uyển, sư phụ lão nhân gia người tung một chiêu giết sạch thập đại tướng quân của Mạc Ly, nếu không phải vì thế thì đại sư huynh đã không có cửa chạy thoát!”
Đoạn Hành tán thành gật đầu. “Đúng vậy, cảnh tượng đó ta cũng đã được chứng kiến tận mắt, đúng thực là…”
“Dừng dừng dừng, lúc đó ta cũng có mặt, không cần ngươi kể lung tung nữa.” Minh Thế Nhân nói.
Đoạn Hành gãi gãi đầu thầm nghĩ, kể lung tung cái gì? Lung tung thì sao ngươi còn đứng nghe say sưa ngon lành như vậy hả?
Minh Thế Nhân quay đầu nhìn Giang Ái Kiếm nói: “Các ngươi đến chỗ sư phụ trước đi, ta đến động diện bích xem sao đã.”
“Tứ sư huynh, ta cũng muốn đi…” Tiểu Diên Nhi nói.
“Không được, ân oán của nam nhân, nữ nhân đừng xen vào.” Minh Thế Nhân chắp tay sau lưng đi về phía hậu sơn.
Nhìn theo bóng lưng Minh Thế Nhân, Đoạn Hành chắp tay nói: “Tứ tiên sinh quả thật là người yêu ghét rõ ràng. Đoạn mỗ kính trọng nhất chính là loại người như tứ tiên sinh.”
Đám người liếc mắt nhìn hắn một cái, nghĩ thầm, ngươi chắc chắn mình đang nói thật lòng chứ không phải nịnh bợ đó chứ?
Tiểu Diên Nhi hậm hực nói: “Chỉ sợ là tứ sư huynh phải chịu thiệt thòi… Tu vi của nhị sư huynh ấy hả, cho dù là mười tứ sư huynh, à không, hai mươi, một trăm tứ sư huynh cũng không bằng.” Tiểu Diên Nhi giơ ngón tay lên đếm.
Đoạn Hành cười nói: “Lời này của cửu tiên sinh không đúng rồi.”
“Hả?”
“Nhị tiên sinh đã bị lão tiền bối phong bế tu vi.”
Nghe vậy, đám người đều quay đầu nhìn về phía động diện bích.
Minh Thế Nhân ấp ủ một đống những lời phê phán phản đồ trong bụng, rảo bước đi tới.
Có lẽ vì tiếng bước chân của hắn đặc thù nên còn chưa đi vào đã nghe giọng Ngu Thượng Nhung truyền ra: “Tứ sư đệ, đệ tới rồi.”
Minh Thế Nhân không khỏi sửng sốt, đến tiếng bước chân mà nhị sư huynh cũng phân biệt được.
“Đại sư huynh bước đi trầm ổn, tam sư đệ đi lúc nhanh lúc chậm, duy chỉ có mình tứ sư đệ bước đi nhẹ nhàng nhưng lại mang theo vẻ gấp gáp.”
Ngu Thượng Nhung ôm Trường Sinh Kiếm trong tay bước ra khỏi động diện bích, tầng bình chướng kia dường như không hề tồn tại đối với hắn.
Thấy nụ cười ấm áp trên mặt Ngu Thượng Nhung, Minh Thế Nhân cũng cười nói: “Nhị sư huynh, ta vừa nghe nói huynh trở về liền lập tức tới đây hành lễ với huynh.”
“Đều là người nhà, không cần đa lễ.” Ngu Thượng Nhung thản nhiên nói.
“Nhị sư huynh, ta nghe Đoạn Hành kể huynh và đại sư huynh đã đánh một trận?”
“Đúng vậy.” Ngu Thượng Nhung bình tĩnh đáp.
“Thế người nào thắng?”
Đoạn Hành kể lể rườm rà, Minh Thế Nhân cũng không thể phán đoán được.
Ngu Thượng Nhung mỉm cười. “Ta.”
“Ta biết ngay là kiếm thuật của nhị sư huynh đăng phong tạo cực mà.” Minh Thế Nhân lập tức vỗ mông ngựa.
“Không đâu.” Ngu Thượng Nhung lắc đầu.
“A?”
“Ta vốn tưởng rằng kiếm đạo của ta đương thời có một không hai, chỉ mỗi mình sư phụ có thể thắng được ta. Đáng tiếc không phải…” Ngu Thượng Nhung chậm rãi nói. “Ở trong động diện bích hối lỗi nửa ngày, ta đã minh bạch, kiếm đạo hoàn toàn không chỉ có như thế. Rốt cuộc ta vẫn còn kém xa lắm.”
Minh Thế Nhân đầu đầy nghi hoặc.
Như huynh mà còn kém xa lắm thì trên đời này còn ai kém không xa?
“Nhị sư huynh trở về thật tốt, huynh đừng đối nghịch với sư phụ nữa. Hiện tại lão nhân gia người đã thay đổi rất nhiều, tính tình không còn táo bạo như trước đâu.” Minh Thế Nhân nói.
Điểm này Ngu Thượng Nhung cũng đã biết được từ tin tức tình báo của Tư Vô Nhai. Chỉ là hắn không mấy quan tâm đến điều này.
“Tứ sư đệ, đệ cảm thấy nhị sư huynh làm người như thế nào?” Ngu Thượng Nhung đột nhiên hỏi.
Minh Thế Nhân khó hiểu nhìn nhị sư huynh, không biết vì sao đột nhiên huynh ấy lại nói thế.
“Nhị sư huynh làm người khiêm tốn, đối xử với mọi người hữu lễ, chuyện này ai cũng rõ như ban ngày. Hơn nữa nhị sư huynh còn làm việc rất có quy củ và phong phạm của nhất đẳng quân tử.” Minh Thế Nhân giơ ngón tay cái lên. “Từng câu của ta đều phát ra từ đáy lòng.”
Ngu Thượng Nhung nhíu mày, câu cuối này nghe có vẻ quen tai.
“Vậy đệ hãy thành thật nói cho ta biết, rốt cuộc sư phụ đã bước vào cửu diệp chưa?” Ngu Thượng Nhung hỏi.
“Cửu diệp?”
Đầu tiên Minh Thế Nhân khẽ giật mình, sau đó hắn nở nụ cười: “Nhị sư huynh, huynh đừng đùa ta nữa, làm gì có cái gọi là cửu diệp.”
Ngu Thượng Nhung thấy Minh Thế Nhân không có vẻ gì là đang nói đùa, không khỏi lâm vào suy tư.
Đúng lúc này, một nữ đệ tử xuất hiện ngoài cửa động, khom người nói: “Tứ tiên sinh, Các chủ cho mời.”
“Mời?” Minh Thế Nhân xua xua tay, hắng giọng rồi đứng thẳng người. “Bản tiên sinh qua đó ngay.”
Minh Thế Nhân quay đầu lại nhìn nhị sư huynh, chưa kịp mở miệng thì Ngu Thượng Nhung đã nói: “Đệ đi đi.”
“Nhị sư huynh, huynh nghỉ ngơi cho tốt, có cần gì thì cứ việc phân phó.”
Minh Thế Nhân rời khỏi động diện bích, đi đến trước đại điện Ma Thiên Các, nhìn thấy đám người Giang Ái Kiếm, Chiêu Nguyệt, Tiểu Diên Nhi và Đoạn Hành đều đang đứng đợi hắn ở bên ngoài.
Tiểu Diên Nhi là người đầu tiên bước tới đón hắn. “Tứ sư huynh, nhị sư huynh thế nào rồi?”
Minh Thế Nhân thẳng lưng, chắp tay nói: “Không lạc quan cho lắm. Bị sư phụ bắt lại nên tâm tình không mấy vui vẻ, có điều huynh ấy cũng không phàn nàn gì, dù sao thì phản đồ cũng phải có giác ngộ của phản đồ. Ta đã giáo huấn huynh ấy một trận, hẳn là sau này sẽ rất quy củ.”
Trong đại điện chợt truyền đến thanh âm.
“Vào cả đi.”
Đám người theo thứ tự bước vào trong đại điện Ma Thiên Các.
“Bái kiến lão tiền bối.”
“Bái kiến sư phụ.”
“Bái kiến Các chủ.”
Lục Châu ngồi ngay ngắn trên đại điện, lướt mắt nhìn đám người bên dưới, sau đó mở miệng nói với Giang Ái Kiếm đang mang vẻ mặt nịnh nọt:
“Giang Ái Kiếm, ngươi không ở lại Nhữ Nam Nhữ Bắc mà chạy tới Ma Thiên Các làm gì?”
Giang Ái Kiếm cười hắc hắc nói: “Còn không phải là vì ta nhớ lão nhân gia ngài sao? Ta còn cố ý mang đồ tốt đến cho ngài nè.”
Hắn tháo tay nải xuống, lấy ra một món đồ rồi đặt lên bàn Lục Châu.
“Đây là lá trà cống phẩm thượng hạng trong cung, năm đó trăm nước chư hầu cống nạp, rất nhiều quyền quý trong kinh đều không có cơ hội được uống thử, ta đem tới hiếu kính cho lão nhân gia ngài.”
“Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện xấu xa.” Lục Châu hờ hững đáp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận