Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1952: Lão phu hận nhất kẻ không giữ lời

Trong đạo trường Nam Ly Sơn.
Huyền Dặc đế quân cười nói: “Lục các chủ quả nhiên có thủ đoạn, chỉ cần ra tay là đối phương chạy trối chết.”
Trương Hợp đứng bên cạnh mặt mũi bầm dập, xấu hổ vô cùng.
Nam Ly thần quân suy nghĩ đến xuất thần, có chút khó tiếp nhận được hiện thực. Rõ ràng không thấy ra tay, sao lại bảo là đã xuất thủ?
“Hai tên tiểu tử miệng còn hôi sữa thôi.” Lục Châu nói.
“Có lý.” Huyền Dặc đế quân là người thông minh, nghe vậy bèn quay đầu răn dạy Trương Hợp mấy câu. Trương Hợp cũng ngoan ngoãn bị nghe mắng, không dám tìm cớ gì.
“Người dùng thương kia có lực đạo hung mãnh, cương khí bá đạo vô cùng, nằm ngoài dự đoán của ta. Người am hiểu điều khiển thanh mộc thì biến chiêu khiến ta trở tay không kịp, chiêu thức rất khó có thể tưởng tượng được. Hôm nay ta bại tâm phục khẩu phục.”
“Vậy ngươi định cứ thế dâng ra vị trí điện thủ cho người ta?” Huyền Dặc đế quân hỏi.
Trương Hợp sửng sốt một chút. Trong lòng tuy có không nỡ, nhưng nghĩ đến khi điện thủ chi tranh chính thức diễn ra mình sẽ còn bại thảm hại hơn, Trương Hợp đành quỳ một gối xuống nói:
“Ta nguyện ý nhường lại vị trí điện thủ.”
“Ồ?” Huyền Dặc đế quân không ngờ hắn hào phóng như vậy.
Trương Hợp tiếp tục nói: “Ta bại tâm phục khẩu phục, nhưng ta không đánh giá cao nhân phẩm bọn hắn. Cho nên…”
“Nhân phẩm bọn hắn?”
“Ta vốn muốn hữu nghị luận bàn, nhưng đối phương lại nhiều lần vũ nhục ta, vũ nhục Huyền Dặc đế quân. Đây là đại bất kính, hạt giống Thái Hư rơi vào tay loại người này đúng là bất hạnh.” Trương Hợp nói.
Lục Châu khẽ nhíu mày. Hài tử nhà mình bị người ta phê bình, ai mà chịu cho được?
“Nhân phẩm bọn hắn tốt hay không lão phu không biết… nhưng ngươi nghị luận ở sau lưng người ta mà cũng xứng đề cập tới nhân phẩm?” Lục Châu nói.
“Việc này…” Trương Hợp xấu hổ cúi đầu.
Hắn suy nghĩ một chút rồi nói: “Khởi bẩm đế quân, ta có thể nhường lại vị trí điện thủ, nhưng ta muốn Lục các chủ đảm nhiệm.”
Nam Ly thần quân nghe vậy, kinh ngạc nói: “Đây là vị trí điện thủ đó, các ngươi qua loa như vậy sao?”
Huyền Dặc đế quân cau mày nói: “Hồ nháo! Vị trí điện thủ cực kỳ quan trọng, sao có thể nói nhường là nhường! Lục các chủ vừa gia nhập Huyền Dặc điện, còn chưa đủ thời cơ để đảm nhiệm chức vụ này. Nếu làm thế, bản đế quân làm sao ăn nói với mọi người trong điện? Các thần tử Huyền Dặc điện chẳng phải sẽ khó chịu trong lòng, đi nói xấu khắp nơi?”
Nghe vậy trong lòng Trương Hợp cảm động không thôi. Thì ra đế quân vẫn coi trọng ta như vậy.
Huyền Dặc đế quân len lén nhìn Lục Châu một cái, thầm nghĩ, hy vọng lão sư đừng tức giận, dâng ra loại chức vị không đáng tiền này có khác nào vũ nhục lão nhân gia người!
Nam Ly thần quân nói: “Ta lại cảm thấy Lục các chủ rất thích hợp với vị trí điện thủ nha.”
Huyền Dặc đế quân đổi chủ đề: “Nam Ly thần quân, bản đế quân còn nhớ rõ ngươi và Lục các chủ có cá cược.”
“Cá cược?”
“Chẳng lẽ ngươi muốn quỵt nợ?” Huyền Dặc đế quân cười híp mắt.
Nam Ly thần quân lộ vẻ xấu hổ, thấy mọi người đều nhìn mình chằm chằm đành thở dài nói: “Không phải ta muốn quỵt nợ, mà là Nam Ly Chân Hoả không phải dùng sức một người có thể lấy được. Nếu ta đồng ý thì chính là hại ngươi. Lục các chủ, hay là ngươi từ bỏ đi.”
Người chính là như vậy. Đồ tốt dù không có giá trị với mình cũng không muốn cho người khác.
Lục Châu nói: “Lão phu hy vọng ngươi tuân thủ lời hứa hẹn.”
“Việc này…”
“Lão phu hận nhất là kẻ không giữ chữ tín.”
Lời này rõ ràng là không thể thương lượng.
Huyền Dặc đế quân thở dài nói: “Nam Ly thần quân, tuy quan hệ giữa chúng ta rất tốt nhưng ngươi đã hứa với người ta, bản đế quân cũng không giúp được ngươi.”
Mí mắt Nam Ly thần quân giật liên hồi. Hai người này sao cứ như kép hát, kẻ xướng người hoạ thế này?
Quan hệ giữa hắn và Huyền Dặc đế quân cũng xem như là hảo hữu, nhưng từ đầu đến giờ Huyền Dặc đế quân đều không nói giúp cho hắn một câu nào.
“Được rồi.” Nam Ly thần quân thở dài nói, “Chỉ là phải nói trước, nếu ngươi xảy ra chuyện thì không thể trách Nam Ly Sơn đâu.”
“Yên tâm. Chuyện lão phu làm xưa nay không oán người khác.” Lục Châu đáp.
“Được.”
Nam Ly thần quân đứng lên ra hiệu. “Mời.”
Lục Châu và Huyền Dặc đế quân bay theo hắn đến một dãy núi. Phi hành chừng trăm dặm thì đến một ngọn sơn phong. Đám người đáp xuống một lối vào đi sâu vào trong lòng đất.
“Đây chính là lối vào đến chỗ Nam Ly Chân Hoả.” Nam Ly thần quân giới thiệu.
“Trong lòng đất?” Huyền Dặc đế quân nghi hoặc.
“Chân hoả phải nằm trong lòng đất mới có thể ức chế lực lượng của nó. Nếu đặt ở nhân gian e là sẽ dẫn tới tai hoạ thật lớn.” Lục Châu giải thích.
“Nghe một lời của Lục các chủ hơn hẳn đọc sách mười năm.” Huyền Dặc đế quân cười nói.
Nam Ly thần quân nghi hoặc nhìn hắn. Vậy mà cũng vỗ mông ngựa được?
Lục Châu lười để ý mấy chuyện này, nhìn về phía lối vào nói: “Dẫn đường.”
Nam Ly thần quân dẫn theo đám người bay vào trong lòng đất. Lối đi quanh co khúc khuỷu, đám người cảm thấy càng lúc càng nóng.
Sau khi tiến sâu vào trong lòng đất ngàn mét, áp lực lập tức đề thăng, không gian như bị vặn vẹo vì nhiệt độ cao.
Nam Ly thần quân nhắc nhở: “Tiếp tục đi xuống sẽ tiêu hao rất nhiều nguyên khí, các vị cẩn thận. Người có tu vi yếu nên đứng chờ ở đây.”
Đám tu hành giả đi theo Huyền Dặc đế quân đứng lại ở đó. Lục Châu và Huyền Dặc đế quân tiếp tục bay theo Nam Ly thần quân vào sâu bên trong.
Lại thêm ngàn mét, nhiệt độ càng trở nên thiêu đốt.
Nam Ly thần quân gọi ra cương khí hộ thể: “Đến rồi.”
Soạt !
Trong không gian đỏ rực trước mặt là một ngọn lửa màu xanh lập loè, không gian xung quanh bị nó thiêu đốt đến mức vặn vẹo không ngừng.
“Nam Ly Chân Hoả.” Nam Ly thần quân nói, hư ảnh loé lên né tránh sóng xung kích của ngọn lửa xanh.
Thân ảnh Huyền Dặc đế quân cũng né tránh, bay lên cao trăm mét rồi nói: “Lục các chủ, giao cho ngươi.”
Nam Ly thần quân bay đến bên cạnh Huyền Dặc đế quân, hai người đồng thời quan sát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận