Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 167: Trò đùa của số phận

Bốn tên phó tướng và Lý Cẩm Y không ngừng phóng tới.
Mặt hồ quá rộng… đến mức bọn họ cảm giác đã bay thật lâu mới đi vào được thông đạo.
“Thông đạo” chính là lối đi do Cửu Tự Chân Ngôn Đại Thủ Ấn xuyên qua mảnh rừng rậm rạp tạo thành!
Bọn họ biết có khả năng đại tướng quân Ngụy Trác Ngôn dữ nhiều lành ít, nhưng không dám lập tức xông vào.
Sau khi vào rừng, tốc độ của bọn họ rất chậm… Ai cũng sợ trên Xuyên Vân phi liễn đột ngột xuất hiện mấy ma đầu nhảy xuống một mẻ hốt gọn cả đám.
Ma Thiên Các rất mạnh, mạnh đến mức làm người ta giận sôi gan.
Cái gì mà lục diệp, cái gì thất diệp, bát diệp… đều chỉ búng tay một cái là có thể tiêu diệt!
Lý Cẩm Y gắt gao cau mày nhìn về phía trước.
“Suỵt !”
Nàng ra hiệu cho mọi người giữ im lặng.
Lỗ tai khẽ giật.
Dường như nàng nghe được phía trước có động tĩnh.
Động tĩnh phát ra từ sâu trong rừng…
Điều này khiến nội tâm nàng khẽ động, có lẽ Ngụy Trác Ngôn đại nhân chưa chết!
Bốn vị phó tướng đứng sau lưng Lý Cẩm Y.
Bọn họ lựa chọn tin tưởng nàng.
Lý Cẩm Y bảo bọn họ làm gì thì bọn họ sẽ làm nấy.
Càng tiến về phía trước, rừng rậm càng trở nên tối tăm ảm đạm. Chỉ cần đi sâu thêm một chút thôi sẽ chẳng nhìn thấy gì nữa.
Lá cây quá mức rậm rạp đã cản trở toàn bộ tầm mắt của mọi người.
Vù !
Phía bên trên rừng cây chợt có âm thanh trầm thấp do phi hành tạo ra.
Lý Cẩm Y và bốn tên phó tướng đồng thời ngẩng đầu nhìn…
Do tầm nhìn bị giới hạn nên bọn họ chỉ có thể nhìn thấy một đạo lưu quang bay vụt đi.
“Là chiếc phi liễn vừa rồi!”
“Phi liễn của Ma Thiên Các! Âm thanh và ánh sáng đều tương đồng…”
“Bọn họ đi rồi.”
“Đi rồi?”
Hàng chân mày của Lý Cẩm Y nhíu chặt. Nàng cảm thấy rất kỳ quái, bèn quay đầu nhìn lại một lát.
Phi liễn của Ma Thiên Các thật sự chỉ đi ngang qua thôi sao?
Đương nhiên là không phải.
Trong rừng sâu lại truyền đến một âm thanh khác.
“Có người!”
Lý Cẩm Y và bốn tên phó tướng dàn trận sẵn sàng.
Bọn họ đều rút bội kiếm ra đề phòng địch nhân tấn công.
Soạt soạt soạt…
Bóng người rốt cuộc cũng xuất hiện.
Đối phương vẻn vẹn chỉ có một người nhưng lại khiến năm người bọn họ cảm thấy lo lắng bất an, thậm chí có người không tự giác lùi lại một bước.
Bóng người đó rất khôi ngô…
Cuối cùng người đó đã đến gần, bước vào phạm vi tầm nhìn của bọn họ.
Bọn họ cũng đã nhìn rõ ràng gương mặt của người đó.
Ai nấy đều sửng sốt.
“Tướng quân?”
Ánh mắt Lý Cẩm Y nhìn Ngụy Trác Ngôn đứng trước mặt vô cùng phức tạp.
Cửu Tự Chân Ngôn Đại Thủ Ấn của Đạo môn là một chiêu thức có cấp bậc nghịch thiên, sao Nguỵ tướng quân chỉ bị thương nhẹ cho được?
Khoé miệng Ngụy Trác Ngôn còn vương tơ máu…
Sắc mặt hắn rất bình tĩnh, tóc tai có đôi chút lộn xộn.
Hắn không mở miệng nói chuyện ngay lập tức mà chậm rãi quan sát năm người trước mặt.
Trầm mặc một lát, Ngụy Trác Ngôn mới cất tiếng: “Bản tướng quân mệt rồi.”
“Tướng quân!”
Bốn tên phó tướng đồng thời quỳ xuống.
Lý Cẩm Y vẫn đứng thẳng người, trong giọng nói không giấu được vẻ lo lắng: “Tướng quân, nơi này đã không còn an toàn.”
“Tướng quân, thà rằng mạt tướng đi chết cũng không thể để tướng quân xảy ra chuyện! Xin tướng quân rời khỏi đây, trở về Thần Đô!”
“Xin tướng quân trở về Thần Đô!”
“Xin tướng quân trở về Thần Đô!”
Những người khác cũng nói theo.
Ngụy Trác Ngôn lướt mắt nhìn bốn người kia rồi quay sang nói với Lý Cẩm Y: “Về Thần Đô.”
Trong đôi mắt Lý Cẩm Y hiện ra sắc thái kỳ lạ, nàng vốn định nói gì đó nhưng cuối cùng lại nhịn xuống, chỉ chắp tay nói: “Tuân mệnh!”
Ngụy Trác Ngôn một đường đi thẳng, đi qua đám cây cối gãy đổ, đi qua Thanh Dương Hồ đã sụt lún…
Ánh mắt Lý Cẩm Y phức tạp nhìn theo bóng lưng Ngụy Trác Ngôn.
“Nhớ rõ, chuyện ngày hôm nay xem như chưa từng xảy ra.”
“Mạt tướng tuân mệnh!”
Bốn tên phó tướng đồng thanh đáp.
Cùng lúc đó.
Xuyên Vân phi liễn lướt qua Thanh Dương Sơn, lướt qua Thanh Dương Trấn bay về phía Ma Thiên Các.
Lục Châu chắp tay sau lưng đứng trên phi liễn.
“Sư phụ thần uy cái thế! Đồ nhi được mở rộng tầm mắt!” Minh Thế Nhân khom người tán thưởng.
Một chiêu Cửu Tự Chân Ngôn Đại Thủ Ấn khiến Minh Thế Nhân đến bây giờ vẫn chưa kịp hoàn hồn.
Khi đại chiến với thập vu, Cửu Tự Chân Ngôn Đại Thủ Ấn mạnh mẽ như vậy hắn còn có thể hiểu được.
Nhưng hiện tại sư phụ đứng trên phi liễn, từ khoảng cách xa như vậy lại có thể tiêu diệt được Ngụy Trác Ngôn quả thực đã làm Minh Thế Nhân rung động.
“Là trò đùa của số phận thôi…” Lục Châu thản nhiên nói.
“Đúng là do số hắn không may… Nếu hắn trốn chui trốn nhủi trong Thần Đô không chịu ló đầu ra thì còn có thể sống lâu hơn một chút.” Minh Thế Nhân vừa nói được một nửa đã nhận ra mình nói sai rồi, bèn vội vàng sửa lời. “Mà cho dù hắn có ở lại Thần Đô thì sư phụ vẫn có thể bắt được hắn như thường!”
Đoan Mộc Sinh đang điều khiển Xuyên Vân phi liễn cũng lên tiếng: “Sư phụ… chúng ta thả Ngụy Trác Nhiên đi như vậy, lỡ như những người kia giết hắn thì làm sao?”
Không đợi Lục Châu nói chuyện, Minh Thế Nhân đã cười nói:
“Sẽ không đâu. Cho dù bọn họ phát hiện ra Ngụy Trác Ngôn là giả thì cũng không ai dám vạch trần, thậm chí còn phối hợp để diễn kịch. Ngụy Trác Ngôn mà chết thì trọng binh sẽ như rắn mất đầu, đến lúc đó sẽ có biết bao nhiêu người muốn ăn thịt con rắn này… Trước đây Ngụy Trác Ngôn công cao lấn chủ, sinh mệnh vốn đã ở lằn ranh nguy hiểm… Nay đổi thành Ngụy Trác Nhiên, kẻ này tất nhiên sẽ thu liễm rất nhiều, hoàng thất Đại Viêm còn ước ao hắn lên tại vị cho nhanh. Từ nay về sau, Ngụy Trác Nhiên sẽ thật sự trở thành Ngụy Trác Ngôn.”
Tiểu Diên Nhi ngồi bên rìa phi liễn, hai chân đong đưa, quay đầu lại nói: “Giang Ái Kiếm nói người trong cung toàn lục đục với nhau. Giờ lại nghe tứ sư huynh nói thế, nơi đó thật đúng là cực kỳ nhàm chán.”
“Có một số người tham quyền đoạt vị, biết làm sao được. Chỉ tiếc, đường đường là cao thủ thất diệp lại cứ thế mà vẫn lạc.” Minh Thế Nhân lắc đầu thở dài.
Lục Châu lên tiếng:
“Ngũ diệp thôi, không phải thất diệp…”
“Ngũ diệp?” Minh Thế Nhân, Đoan Mộc Sinh và Tiểu Diên Nhi đều giật mình.
Mặc kệ người bên ngoài đồn đoán hắn là tu hành giả mấy diệp, Lục Châu cũng chỉ tin vào mắt mình.
Vả lại, chiêu vừa rồi dùng mất một tấm thẻ đạo cụ Một Kích Chí Mạng lại chỉ ban thưởng có 1.000 điểm công đức, tính ra hắn chỉ lời được có 400 điểm.
Điểm ban thưởng khi giết thất diệp tuyệt đối không thấp như vậy.
“Đúng là đồ giảo hoạt! Chẳng lẽ kẻ chúng ta vừa giết lại là giả nữa hay sao?” Minh Thế Nhân nhướng mày chuẩn bị nổi nóng.
Vừa rồi khoảng cách quá xa, Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh đều không nhìn rõ.
Minh Thế Nhân thầm nghĩ, có lẽ sư phụ lớn tuổi mắt mờ, nhiều khả năng là nhìn nhầm người, nhưng hắn làm sao dám nói ra điều này, đành phải bảo kẻ đó là giả.
“Hắn thật sự chính là Ngụy Trác Ngôn.”
“À con hiểu ý sư phụ rồi… Hoá ra chỉ là một tên gia hoả thích phô trương thanh thế. Có điều nếu hắn chỉ mới ngũ diệp thì sao có thể làm được đến chức vị thống soái tam quân?” Minh Thế Nhân vẫn không lý giải được. “Hay là bên cạnh hắn có cao nhân tương trợ?”
Đoan Mộc Sinh nói: “Mặc kệ hắn là ai, chỉ cần không trêu chọc tới Ma Thiên Các thì chúng ta cũng lười so đo.”
Minh Thế Nhân gật đầu tán đồng. “Chuyện ở Ngư Long thôn rốt cuộc cũng đã có một kết thúc… Thiên Tâm sư muội có thể yên tâm rồi.”
Nhìn bên ngoài thấy Xuyên Vân phi liễn đang bay qua dãy núi, Minh Thế Nhân đột nhiên nảy ra một ý tưởng: “Sư phụ, nếu chúng ta đã rời khỏi Ma Thiên Các, hay là nhân dịp này đi bắt lão bát về luôn?”
Có Xuyên Vân phi liễn, chỉ cần bay không bao lâu sẽ đến Mãnh Hổ sơn trại.
Lục Châu không nói gì.
Hắn vừa suy nghĩ vừa vuốt râu.
Vốn hắn không định đụng tới lão bát…
Nhưng vừa nhìn thoáng qua giao diện Hệ thống, hắn thấy nhiệm vụ dạy bảo đồ đệ vẫn nằm trên hàng đầu tiên.
Mấy tên đồ đệ Minh Thế Nhân, Đoan Mộc Sinh và Tiểu Diên Nhi xem như đã được dạy dỗ đàng hoàng… điểm công đức thu hoạch được từ bọn họ rõ ràng đã không còn được bao nhiêu nữa.
Chỉ là…
Lão thất vốn có đầy đủ khả năng cứu viện lão bát, vậy thì mục đích hắn thông báo cho Ma Thiên Các biết là gì?
Lục Châu nhớ tới phi thư của Giang Ái Kiếm… Lão thất thật sự muốn quấy đến trời long đất lở?
Lục Châu do dự…
Có nên bắt lão bát về hay không đây?
Bạn cần đăng nhập để bình luận