Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 661

Chu Hữu Tài nhìn theo mãi cho đến khi không còn bóng dáng phi liễn đâu nữa mới lảo đảo té phịch xuống đất. Hắn há miệng thở dốc, một hồi lâu mới dần dần bình phục.
Các đệ tử Bắc Đẩu Thư Viện thấy phi liễn rời đi mới dám bay lên đỉnh núi, thấy Viện trưởng đang ngồi dưới đất lập tức giật nảy mình. Đám đệ tử vội bay tới đỡ Chu Hữu Tài đứng dậy.
“Viện trưởng, ngài không sao chứ?”
“Viện trưởng, Cơ lão ma đánh ngài chỗ nào? Có nghiêm trọng không?”
Mấy tên đệ tử lo lắng hỏi.
“Im miệng!” Chu Hữu Tài đột ngột đứng lên, đánh vào mặt tên đệ tử vừa mới ‘phun châu nhả ngọc’. “Nhớ cho kỹ, hoạ từ miệng mà ra.”
Tên đệ tử bị đánh lấy tay bưng má, lí nhí nói: “Đệ tử đã biết.”
“Viện trưởng, vậy chúng ta có còn tới Duyện Châu nữa không?”
“Đi cái gì mà đi!” Chu Hữu Tài không thèm nhìn về phía thành Duyện Châu.
Đã đến nước này còn dám đi? Chịu chết sao? Không thấy đệ tử Thiên Hành Thư Viện chạy nhanh cỡ nào?
Sao ta lại dạy dỗ ra một đám ngu xuẩn thế này chứ!
“Trở về thư viện.” Chu Hữu Tài ra lệnh, dẫn đầu bay lên.
Hơn ngàn đệ tử ngoan ngoãn bay theo sau, vừa đi được không xa Chu Hữu Tài đột nhiên đổi ý: “Đến Thiên Hành Thư Viện trước.”
“Vâng!”
Tại Thiên Hành Thư Viện ở Thần Đô.
Viện trưởng Mạnh Nam Phi nâng chung trà lên uống một hớp lớn, tâm tình mới dần dần bình phục.
“Là ảo giác sao?”
Mạnh Nam Phi đã quay về được một đoạn thời gian nhưng vẫn cảm giác như mình nhìn thấy ảo giác.
“Viện trưởng, không phải ảo giác đâu… Chúng ta cũng nhìn thấy mà, đó đích thực là kim liên cửu diệp, tuyệt đối không phải nhìn nhầm.”
“Ta cũng nhìn thấy, đúng thật là kim liên cửu diệp. Viện trưởng, ngài hô rút lui rất chuẩn xác, rất kịp thời!”
Mạnh Nam Phi lườm hai người một cái, lười nói chuyện với hai tên nịnh hót này.
Đúng lúc này, bên ngoài có đệ tử chạy vào bẩm báo: “Viện trưởng, Chu viện trưởng của Bắc Đẩu Thư Viện giá lâm!”
“Mau mời vào.”
Không bao lâu sau, Chu Hữu Tài dẫn theo hai tên đệ tử đi thẳng tới phòng nghị sự của Thiên Hành Thư Viện.
Mạnh Nam Phi bước ra nghênh đón, cười nói: “Chu viện trưởng đại giá quang lâm, không tiếp đón từ xa thật có lỗi.”
“Ta không có nhiều thời gian nói nhảm với ngươi… Tổ sư gia Ma Thiên Các bảo ta nhắn cho ngươi một chuyện.” Chu Hữu Tài nói.
“Nhắn lời?”
“Ngươi chạy nhanh như vậy ta đã thấy hết.”
“Chạy? Ai mà nhát gan như thế?” Mạnh Nam Phi nghiêm túc nói.
“Đừng giả bộ nữa… ta không có ý chế giễu ngươi, dù sao lúc đó ta cũng có mặt.” Chu Hữu Tài nói.
Mạnh Nam Phi cùng Chúng đệ tử đều mang vẻ mặt hoang mang, không hiểu chuyện gì xảy ra.
Chu Hữu Tài kể lại mọi chuyện xảy ra ở đỉnh núi Song Thạch cho Mạnh Nam Phi nghe, đồng thời cũng nhắc lại những lời Lục Châu đã nói, không sai một chữ.
Mạnh Nam Phi nghe vậy toàn thân lảo đảo, hai chân khẽ run, trong lòng âm thầm hô to một tiếng, quá nguy hiểm!
Chu Hữu Tài thấy sắc mặt hắn trắng bệch bèn nói: “Chu Ôn Lương gửi phi thư cho ngươi mà ngươi không xem ra gì. Dù sao hắn cũng là trưởng lão Thái Hư Học Cung.”
“Chu huynh đừng nói nữa, bây giờ nghĩ lại ta thấy sợ hãi đến cực điểm.” Mạnh Nam Phi liên tục xua tay.
Cũng may Mạnh Nam Phi không tự mình đi gặp Chu Ôn Lương, nếu không với thái độ như vậy thì một chưởng kia đương nhiên sẽ đập hắn tan thành tro bụi.
Sau khi thành Duyện Châu thất thủ, tu hành giới lại chia thành hai phe.
Một phe ủng hộ U Minh Giáo, đơn giản là vì phía sau U Minh Giáo có Ma Thiên Các làm chỗ dựa, tương đương với việc được cửu diệp đệ nhất đương thời bảo kê.
Một phe tiếp tục ủng hộ Thần Đô, bởi vì Thần Đô không gì phá nổi, đồng thời tốc độ tu hành của mọi người đã nhanh đến không thể tưởng tượng, chẳng mấy chốc sẽ có một vị cửu diệp mới xuất hiện mà thôi.
...
Hôm sau, tại Đông Các.
Sau một đêm lĩnh hội Thiên thư, Lục Châu đánh giá lực lượng phi phàm tồn trữ trong cơ thể.
Tuy tốc độ lĩnh hội đã gia tăng không ít nhưng khả năng tồn trữ lực lượng cũng tăng lên, vì vậy muốn trữ đầy lực lượng phi phàm vẫn cần khoảng năm ngày.
“Hơn một trăm ngàn điểm công đức, cũng đến lúc nên tăng tu vi lên rồi.”
Thông qua việc tự mình tu hành, Lục Châu cũng đã gần đột phá. Điều này nằm ngoài dự liệu của hắn. Có thể đây là hiệu quả do việc Nhân Tự Quyển và Địa Tự Quyển dung hợp mang lại.
“Trước tiên nghịch chuyển một ít tuổi thọ đã.”
Tuổi thọ còn lại lúc này là 20.593 ngày.
Lục Châu sử dụng một tấm Thẻ Nghịch Chuyển, năng lượng cấp tốc tụ tập, tuổi thọ còn lại của hắn lập tức tăng thêm 500 ngày.
Trước đây mỗi tấm thẻ tăng 300 ngày thọ mệnh, bây giờ tăng lên tận 500 ngày.
“57 năm…”
Đối với một tu hành giả thì thời điểm tu vi xuống dốc chính là trong một trăm năm cuối cùng của cuộc đời.
Nói cách khác, chỉ cần là 900 tuổi trở xuống thì tu vi sẽ không bị tuổi thọ ảnh hưởng.
Vẫn còn thiếu hơn 40 năm tuổi thọ.
Nghĩ tới đây, Lục Châu không do dự nữa, quyết định tiếp tục sử dụng Thẻ Nghịch Chuyển.
Toàn bộ Đông Các đều được sinh cơ nồng đậm bao phủ.
Chuyện này đã quá quen thuộc với người trên Ma Thiên Các, chẳng ai lấy làm kỳ lạ nữa. Bốn vị trưởng lão Ma Thiên Các ngẩng đầu nhìn về phía Đông Các.
“Ta đang tự hỏi liệu có phải Các chủ tu luyện tà công hay không?” Hoa Vô Đạo nghi hoặc nói.
“Tà công?”
“Ba vị nhìn đi, trên bầu trời Đông Các đang không ngừng hội tụ năng lượng sinh cơ. Các chủ rõ ràng đã đột phá cửu diệp, còn cần hấp thu sinh cơ làm gì?” Hoa Vô Đạo nói.
Tả Ngọc Thư lắc đầu. “Nếu đó thật sự là tà công thì huynh trưởng cứ trực tiếp hấp thu thọ mệnh của người khác là được, không phải càng tốt hơn sao? Cần gì phải phí công như thế?”
Phan Ly Thiên nói: “Đừng ngạc nhiên, tu hành giả mỗi khi đột phá đều sẽ tạo ra động tĩnh, tất cả mọi người đều vậy mà, huống chi là cao thủ như Các chủ… Cứ quen là được, lát nữa sẽ yên tĩnh lại thôi.”
“Phan trưởng lão nói có lý.”
Ông !
Âm thanh năng lượng cộng hưởng lại vang lên bên Đông Các. Bốn vị trưởng lão lại ngẩng đầu nhìn.
“Không phải ông nói sẽ yên tĩnh lại à? Sao bây giờ động tĩnh vẫn còn?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận