Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1187

Hợp tác được hay không Lục Châu cũng không để ý, chỉ muốn nhân cơ hội này hỏi thăm về Bạch Tháp.
“Có thể khiến cho một phương thế lực chủ động từ bỏ tranh giành Anh Chiêu, xem ra thực lực Bạch Tháp không thể khinh thường.” Lục Châu nói.
Trần Hữu lạnh nhạt mở miệng: “Xin lỗi, lão tiên sinh, ta còn có việc.”
Vừa dứt lời, một bóng người từ đám tu hành giả bạch y bay ra, thân ảnh loé lên một cái đã xuất hiện bên cạnh Lục Châu.
Trần Hữu cả kinh.
Đám đệ tử Bạch Ốc Hàn Môn xung quanh lập tức rút kiếm, vẻ mặt đề phòng nhìn người vừa xuất hiện.
Tiêu Vân Hoà không thèm nhìn tới Trần Hữu mà cười với Lục Châu. “Lục huynh, ta đã nói hợp tác với bọn hắn chẳng có ý nghĩa gì.”
Trần Hữu cảm nhận được khí tức hùng hậu trên người đối phương, không dám khinh thường: “Các hạ là?”
“Ta là ai không quan trọng, ta và Lục huynh chỉ đứng đây ngắm phong cảnh, ngươi không ngại chứ?”
“Đương nhiên không ngại, mời hai vị cứ tự nhiên.”
Tiêu Vân Hoà hài lòng gật đầu, nhìn về phía dãy núi lượn lờ mây mù: “Lục huynh thật sự muốn tranh Anh Chiêu?”
“Đương nhiên.”
“Muốn có được Anh Chiêu, nhất định phải có thực lực chấn nhiếp được Tháp chủ hai phe. Có thể Tháp chủ Bạch Tháp, Hắc Tháp sẽ không xuất hiện… nhưng trên đời này có rất nhiều súc sinh chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng.” Tiêu Vân Hoà nói.
“Theo ý ngươi, lão phu cần phải làm gì?”
Nếu có lão thất ở đây thì tốt rồi.
Tiêu Vân Hoà đáp: “Uy hiếp. Mấy năm nay Thượng nghị hội giữa hai phe luôn uy hiếp lẫn nhau. Nếu Lục huynh có thể chấn nhiếp đám người này, bọn hắn đương nhiên không dám làm xằng làm bậy.”
“Cũng là một biện pháp tốt.” Lục Châu gật đầu.
“Việc này phải xem Lục huynh có bao nhiêu thực lực.”
Lục Châu chỉ có bốn Mệnh Cách, không có khả năng uy hiếp ai. Cũng không thể dùng Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong.
Phó môn chủ Bạch Ốc Hàn Môn nghe không lọt tai, lắc đầu nói:
“Hai vị, xin thứ cho ta nói thẳng, Tháp chủ Bạch Tháp Lam Hi Hoà không có khả năng bị uy hiếp.”
“Lam Hi Hoà rất mạnh?” Lục Châu nghi hoặc hỏi.
“Ta chưa từng thấy nàng ta xuất thủ, chỉ biết nàng ta rất mạnh, nắm giữ quyền lực tuyệt đối tại Bạch Tháp. Hắc Tháp suốt ngày nội chiến đương nhiên không thể so sánh với nàng. Lần tranh đoạt này Hắc Tháp vốn không có cơ hội, ta khuyên hai vị nên từ bỏ Anh Chiêu đi thôi, nhiều Mệnh Cách Chi Tâm như vậy, không cần thiết phải vì một viên này mà tranh đến chết.” Trần Hữu nói.
Tiêu Vân Hoà gật đầu cười: “Lai lịch của Lam Hi Hoà từ trước đến nay vẫn rất thần bí, chưa từng có ai biết được thân phận của nàng.”
“Ngươi thân là Tháp chủ tiền nhiệm mà chưa từng giao thủ với nàng ta?” Lục Châu kỳ quái hỏi.
“Cho tới bây giờ vẫn chưa… Ta từng gặp mặt nàng ta một lần, nhưng cũng chỉ là ngồi trên Không Liễn trò chuyện. Thanh âm nàng ưu nhã, trầm ổn mà có lực, hẳn là một nữ tử trẻ tuổi có tu vi cực cao.”
Trần Hữu nghe được cuộc đối thoại của hai người, giật mình nói: “Ngươi là Tháp chủ tiền nhiệm?”
Xoẹt !
Đám tu hành giả mặc bạch y lại đồng loạt rút kiếm chỉ về phía Tiêu Vân Hoà.
Tiêu Vân Hoà chậm rãi phất tay một cái. Trên bầu trời âm u xuất hiện từng đạo hắc sắc cương ấn ông ông rung động.
Năm ngón tay khép lại, vô số hắc sắc cương ấn vạch qua kiếm trong tay đám tu hành giả mặc bạch y.
Toàn bộ trường kiếm rơi lộp bộp xuống đất.
Tất cả mọi người đều kinh hãi nhìn về phía Tiêu Vân Hoà. Trần Hữu nhướng mày, sắc mặt cực kỳ khó coi.
“Hắc Bạch thế bất lưỡng lập nhưng không ảnh hưởng đến người vô tội. Bạch Ốc Hàn Môn không có oán thù gì với các ngươi…” Trần Hữu nói.
“Yên tâm, ta sẽ không làm gì các ngươi.” Tiêu Vân Hoà đáp.
Lục Châu hỏi: “Ngươi cũng biết dùng Lôi Cương?”
“Có học một chút, khiến Lục huynh chê cười rồi.”
“Nếu ngươi ở trạng thái đỉnh phong, có lòng tin thắng Lam Hi Hoà không?”
“Không có.”
“Lão phu có.” Lục Châu thản nhiên nói.
Trang bức quá mức nha. Ngài còn chưa từng gặp Lam Hi Hoà, sao có thể khẳng định như vậy?
Lúc này Trần Hữu lại khom người nói: “Thì ra là cao nhân, vãn bối có mắt không thấy thái sơn, mong thứ lỗi.”
Hắn vừa khiêm tốn nhận sai vừa len lén nghĩ, các ngươi cứ giả vờ đi, dù sao cũng không liên quan đến ta. Nếu Lam Hi Hoà thật sự xuất hiện thì các ngươi cũng sẽ bị vả mặt thôi.
Lục Châu nhìn Trần Hữu, chợt hỏi: “Ngoại trừ Bạch Tháp và các ngươi ra, bạch liên giới còn có những thế lực nào?”
“Chỉ còn lại một số tán tu.”
Tiêu Vân Hoà cười nói: “Bạch Tháp rất tự tin.”
“Mặc kệ Hắc Tháp hay Bạch Tháp, người nào cướp Anh Chiêu thì đều là đối thủ của lão phu.” Lục Châu nói.
Tiêu Vân Hoà trầm mặc.
Hắn càng lúc càng tò mò về Lục Châu. Rốt cuộc lão nhân này ẩn tàng bao nhiêu thực lực, ngay cả Tháp chủ Hắc Tháp Bạch Tháp cũng không để vào mắt?
Vừa dứt lời.
Từ dãy núi non trùng điệp phía đối diện đột nhiên truyền đến từng đợt tiếng nổ vang.
Một thân ảnh mặc bạch y bay ra khỏi mê vụ, tiến tới báo cáo: “Trần phó môn chủ, đàn thú đã xuất hiện…”
Trong mảnh mê vụ phía trước từ từ hiện ra từng đạo bóng dáng phi cầm, bên dưới lục địa cũng vang lên tiếng thú chạy ầm ầm.
Ngao !
Gào !
Vô số tiếng kêu gào vang dội xuyên qua mấy dãy núi, vọng lại đinh tai nhức óc.
Âm thanh va chạm kịch liệt vang lên.
“Người của Hắc Tháp!” Có người chỉ tay về phía chân trời bên trái hô lên.
Một toà hắc liễn trông như chiếc thuyền nhỏ xuất hiện, trên hắc liễn có một lượng lớn Hắc Ngô Vệ nhảy ra, tay cầm trường kích lao xuống.
Tiêu Vân Hoà nói: “Tới xem không?”
“Không vội. Cuộc chiến hung thú chỉ mới bắt đầu, lúc này xuất hiện đều là pháo hôi.” Lục Châu nói.
Trần Hữu cười: “Lão tiên sinh cao kiến. Anh Chiêu là hung thú có trí tuệ, không dễ đối phó như vậy.”
Ầm ầm ầm…
Đất rung núi chuyển như kinh lôi.
Đột nhiên lúc này, hàng ngàn phi cầm trên bầu trời xông ra khỏi mê vụ lao về phía vách đá. Hình dạng bọn chúng trông như Long Ưng, sải cánh cực lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận