Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1971: Tứ đại Chí Tôn

Ô tổ vốn muốn nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc và sợ hãi của Thất Sinh, nhưng không ngờ Thất Sinh vẫn bình tĩnh không chút dao động, bèn nói tiếp: “Ngươi có thể nói rồi.”
Thất Sinh gật đầu.
“Ô tổ tiền bối đản sinh từ thời kỳ thượng cổ, đã sống vô số tuế nguyệt. Khắp Thái Hư này người có thể tu hành vu thuật tới cảnh giới Chí Tôn cũng chỉ có mình Ô tổ. Đáng tiếc là vu thuật cũng bị thiên địa ràng buộc, thọ mệnh gia tăng có hạn. Nếu ta tính toán không sai, tiền bối đã sắp đến đại hạn thọ mệnh rồi, ta nói có đúng không?”
Trong mắt Ô tổ bắn ra quang mang. Đây chính là điểm mấu chốt trong lòng hắn, cũng là chướng ngại lớn nhất khi hắn tu hành vu thuật.
Có người chán ghét vĩnh sinh vì cuộc đời phải lặp đi lặp lại, buồn tẻ vô vị, có người lại thèm muốn vĩnh sinh để được sống lâu dài, hưởng thụ quyền thế nhân gian. Mà Ô tổ chính là loại người sau.
“Làm sao ngươi biết?” Ô tổ hỏi.
“Người có tâm chỉ cần tính toán một chút là biết thôi.” Thất Sinh tiếp tục nói, “Cho nên 110.000 năm trước ngài sắp đặt sự kiện đại tử vong ở đông bộ liệt cốc, dùng vu thuật lập ra chu thiên chi trận, hấp thu vô số lực lượng sinh cơ.”
Ô tổ chau mày, biểu tình trở nên nghiêm túc.
“Sau đó 100.000 năm, ngài lại liên tiếp sắp đặt đủ loại kế hoạch, bao gồm “kế hoạch thanh trừ” ở cửu liên, trợ giúp tu hành giả cửu liên thực hiện “kế hoạch Thái Hư”, mà ngài thì cao cao tại thượng đứng trên đài cao quan sát đám sâu kiến bên dưới tự tìm đường chết…”
Nghe đến đây, Ô tổ trầm giọng quát: “Nói hươu nói vượn!!”
Thất Sinh cười đáp: “Ô tổ tiền bối sao không chờ ta nói xong đã rồi hãy giết ta?”
“Nói!!”
“Ta nhắc lại một lần nữa, ta chỉ trần thuật lại sự thật khách quan, không quan tâm bất kỳ lời thanh minh nào. Đúng hay sai, trong lòng ngài tự biết lấy.”
“Ngài sắp đặt nhiều kế hoạch như vậy, mục đích chỉ có một… Đề thăng cảnh giới, đánh phá ràng buộc, thậm chí mưu toan đạt được vĩnh sinh. Đáng tiếc… tất cả đều thất bại.”
“Có lẽ vì không cam lòng, ngài lại muốn cướp đoạt hạt giống Thái Hư, thế là ngài tới Đôn Tang, sắp đặt sự kiện Thiên Khải Chi Trụ rạn nứt. Đây là lần đầu tiên Đôn Tang xuất hiện sự cố. Ngài có biết việc này đã chạm tới ranh giới chịu đựng của Thái Hư? Thế nên ngài bị ép từ bỏ tranh đoạt hạt giống. Để rửa sạch hiềm nghi, Thánh Điện quy kết toàn bộ tội lỗi này cho thập tinh hoán nhật… đáng tiếc ngài vốn chẳng hiểu gì về chiêm tinh thuật.”
“Cho đến hiện tại, ngài vẫn không từ bỏ ý niệm được vĩnh sinh. Ngài vốn định chờ thêm 30.000 năm để hạt giống Thái Hư thành thục, thế nhưng đại hạn lại sắp đến, thế là mục tiêu mới của ngài biến thành những người nắm giữ hạt giống Thái Hư.”
“Ngài phái người đi khắp nơi, tiếp xúc với Thanh Đế, Bạch Đế, Xích Đế…”
“À phải, đệ nhất mỹ nhân Mục Vân Tiêu của Chiên Mông điện không phải kiểu người ta thích, nên ta giết nàng rồi.”
Nghe đến đây, Ô tổ rốt cuộc cảm nhận được người trước mắt thần bí khó lường cỡ nào. Loại cảm giác này cực kỳ không tốt, hắn trù tính trăm ngàn năm, vậy mà lại không bằng một tên nghé con mới đẻ?
Trái tim Ô tổ bắt đầu đập thình thịch trong lồng ngực, tiết tấu càng lúc càng nhanh.
“Sau khi sàng lọc, ban đầu ngài đặt mục tiêu là Từ Diên Nhi trong tay Thượng Chương Đại Đế. Đáng tiếc Từ Diên Nhi có thiên phú quá cao, được Thượng Chương yêu thích vô cùng. Biết rõ Thượng Chương sẽ không từ bỏ nàng, ngài lùi lại một bước, lựa chọn Hải Loa là mục tiêu kế tiếp.”
“Quá trình luyện hoá hạt giống Thái Hư vô cùng phức tạp, tu hành giả bình thường căn bản làm không nổi, cần phải có luyện hoá thần đỉnh và hấp nguyên chi trận.”
Thất Sinh lấy ra một quyển sách, ném tới trước mặt Ô tổ. “Đây là phương pháp và các bước tiến hành, vãn bối nhân lúc rảnh rỗi đã nghiên cứu rồi viết lại.”
Ánh mắt Ô tổ dừng lại ở quyển sách kia, không rõ đang nghĩ gì.
“Ô tổ tiền bối có thấy quen thuộc không?” Thất Sinh chắp tay nói, “Việc này lại chạm đến ranh giới của Thánh Điện lần nữa.”
Ngữ khí hắn trầm xuống, giọng điệu trở nên lãnh mạc, “Cũng là chạm đến ranh giới của Đồ Duy điện.”
“Cho nên… ngài phải lấy cái chết để tạ lỗi với thiên hạ. Bấy nhiêu lý do này đã đủ chưa?”
Sắc mặt Ô tổ trở nên tỉnh táo, thậm chí lộ ra ý cười, hắn nhịn không được vỗ tay tán thưởng:
“Ngươi đúng là nhân tài.”
“Quá khen.”
“Đáng tiếc trên đời này, người thông minh đa phần đều sống không lâu.” Ô tổ nói, “Ta không biết ngươi dùng thủ đoạn gì để tra ra những chuyện này, nhưng ngươi nên biết một điều là Thánh Điện không giết ta được, mà ngươi sẽ chết ở chỗ này.”
Thất Sinh thản nhiên đáp: “Lý lẽ không có tác dụng, vậy phải dùng nắm đấm thôi.”
Hắn búng tay một cái. “Ô tổ tiền bối cố mà trân quý khoảnh khắc cuối cùng này đi.”
Nói xong Thất Sinh xoay người bay về phía phi liễn.
Đúng lúc này, Ô tổ vung tay lên, biểu tình trên mặt vô cùng lạnh lùng: “Chết đi !”.
Hắc sắc chưởng ấn ập vào lưng Thất Sinh. Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc…
Một toà kim phật pháp thân xuất hiện sau lưng Thất Sinh, ngăn trở hắc sắc chưởng ấn kia.
Trên đỉnh đầu kim phật pháp thân có một tu hành giả đầu trọc đang lười biếng cười nói: “Các ngươi nói nhảm thật lâu, ta chờ chán muốn chết, rốt cuộc cũng chịu xuất thủ.”
“Tuý Thiền?”
Ông !
Tại các phương hướng khác cũng đồng thời xuất hiện mấy toà pháp thân.
Ô tổ hiểu ra, cười nói: “Tứ đại Chí Tôn của Thánh Điện? Ha ha ha… Minh Tâm ơi Minh Tâm, ngươi đúng là coi trọng ta.”
“Ô tổ, vì toàn bộ Chiên Mông điện, vì đám hậu đại đáng thương của ngươi, ngươi tốt nhất đừng phản kháng làm gì.” Tuý Thiền uống xong một chén rượu rồi nói, “Buông đồ đao lập địa thành phật đi. A di đà phật…”
Ô tổ trầm giọng nói: “Trước kia Ma Thần đại chiến Thái Hư, chấn kinh thiên hạ. Hôm nay Ô tổ ta cũng muốn đánh với tứ đại Chí Tôn một trận, hươu chết vào tay ai còn chưa biết được đâu!”
Biểu tình của Ô tổ cực kỳ tự tin, trên thân bốc ra hắc sắc vụ khí hoá thành trường long.
“Ma Thần có thể đại chiến Thái Hư, mà ngươi… không xứng!!”
Tứ đại Chí Tôn xuất hiện trong đạo trường. Giữa đạo trường xuất hiện một vệt kim quang trấn áp tứ phương.
Ô tổ run rẩy nói: “Cán Cân Công Chính?!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận