Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1846: Đánh lén

Hai đạo bát trọng cương từ trên trời giáng xuống, Bá Vương Thương oằn đến cực hạn, sắp gãy ra đến nơi.
“Đứng lên cho ta!”
Đoan Mộc Sinh quát lên, tử long trên hai tay uốn lượn bay ra rồi quấn quanh thân Bá Vương Thương, thúc nó đâm thủng hai tầng song bát trọng cương.
Trương Tiểu Nhược không kịp đề phòng, bị hai con tử long đâm vào lòng bàn tay. Hắn lăng không bay lùi về sau, nghiêm nghị nói: “Ma?!”
Đám đệ tử Thu Thủy Sơn cũng kinh ngạc nói: “Vậy mà lại là ma?!”
Đoan Mộc Sinh đạp đất bay lên, thương cương bộc phát, hai con tử long biến lớn gấp trăm ngàn lần, bay lượn quanh người hắn.
Đôi bên lại lao vào kịch đấu.
Thấy cảnh này, tim các đệ tử Thu Thủy Sơn đã sắp vọt lên tới cổ họng. Có người hô lên: “Sư phụ, đây là ma!”
Trần Phu cũng kinh ngạc, nhưng thấy sắc mặt Lục Châu bình tĩnh, rõ ràng đã sớm biết chuyện này, bèn phất tay nói: “Chỉ được quan sát, không được nhúng tay vào.”
Các đệ tử đành im lặng quan chiến.
Trương Tiểu Nhược vừa đánh vừa nói: “Ngươi là ma!”
Đoan Mộc Sinh hỏi: “Cái gì là ma?!”
Thân ảnh Trương Tiểu Nhược hoá thành vô số bóng ảnh, từ bốn phương tám hướng đánh về phía Đoan Mộc Sinh.
Thương cương xuất hiện đầy trời, mạnh mẽ đâm ra tứ phương, thương càng đâm càng nhanh, từ từ hoá thành một lĩnh vực thương cương hình cầu. Trong hình cầu đó, hai con tử long uốn lượn bay tới bay lui.
“Chân nhân?” Trần Phu kinh ngạc, “Dùng thương để nhập đạo, lĩnh ngộ năng lực không gian! Kẻ này là một chân nhân hết sức đặc thù!”
Hắn vừa dứt lời, trên bầu trời truyền đến một âm thanh va chạm đinh tai nhức óc.
Ầm!
Thương cương đã đâm trúng một bóng ảnh, toàn bộ bóng ảnh đều biến mất ngay lập tức, chỉ còn lại thân ảnh của Trương Tiểu Nhược bị đâm trúng, phun ra máu tươi rơi thẳng xuống đất.
Đám người sợ hãi không dám lên tiếng. Chiến đấu rốt cuộc cũng kết thúc.
Đoan Mộc Sinh đáp xuống cách Trương Tiểu Nhược không xa, tay cầm Bá Vương Thương nhìn chằm chằm đối thủ. Tử long bay trở về hai cánh tay hắn, lực lượng suy bại cũng tiêu tán.
Đoan Mộc Sinh lắc đầu quát: “Lại nào!”
Đánh không đã ghiền! Đã nói phải đánh trăm hiệp cơ mà?
Đệ tử Thu Thủy Sơn cạn lời.
Người này đúng là một con trâu lì lợm!
Đoan Mộc Sinh bị tia sát ý lúc nãy của Trương Tiểu Nhược làm cho tức giận nên nói chuyện không chút lưu tình: “Thứ hèn nhát, đứng lên đánh với ta!”
Trương Tiểu Nhược vẫn không đứng lên, khoé môi còn vương tơ máu, toàn thân đau đớn vô cùng.
Lúc này, Lục Châu thản nhiên lên tiếng: “Đủ rồi.”
Cơn giận của Đoan Mộc Sinh xẹp xuống ngay lập tức. Hắn bình tĩnh lại, khom người đáp: “Vâng.”
Đoan Mộc Sinh ngoan ngoãn quay đầu đi về chỗ của mình.
Nhưng đúng lúc hắn vừa xoay người, Trương Tiểu Nhược đột nhiên nhảy vọt lên, không gian đình chỉ, hàn mang trong tay bộc phát đánh vào lưng Đoan Mộc Sinh: “Ta còn chưa có thua đâu!”
Vèo!
Đoan Mộc Sinh cảm nhận được sau lưng mát lạnh nhưng đã không kịp!
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Lục Châu hờ hững nói: “Làm càn!”
Oành!
Một chưởng ấn lập loè kim quang bay ra với tốc độ nhanh hơn Trương Tiểu Nhược gấp trăm lần, trong chớp mắt đánh hắn bay ngược ra xa.
Hàn mang trong tay Trương Tiểu Nhược đứt đoạn, toàn thân hắn rơi xuống nện vào mặt đất.
“Ngũ sư đệ!”
“Lão ngũ!”
Đám đệ tử Thu Thủy Sơn cấp tốc bay tới, đỡ lấy Trương Tiểu Nhược.
“Có thể nhẫn nhịn chứ không thể chịu nhục! Luận bàn thì luận bàn, ỷ lớn hiếp nhỏ có gì hay?!”
Vù vù vù!
Thập đại đệ tử Thu Thủy Sơn giờ khắc này vô cùng đoàn kết. Hoa Dận, Vân Đồng Tiếu, Lương Ngự Phong vốn không muốn quản nhưng thấy sư đệ trong thương, kẻ trước mắt lại là ma đạo, sĩ khí ngút trời, bọn hắn không thể không vọt tới diễn võ trường lấy lại mặt mũi cho Thu Thủy Sơn.
Ngoại trừ Trương Tiểu Nhược bị trọng thương, toàn bộ chín đệ tử đều vọt vào giữa sân.
Trần Phu trầm giọng quát: “Dừng tay!!”
Khụ khụ khụ… thanh âm hắn bị tiếng ho bao phủ.
Ông !
Không biết từ lúc nào, thân ảnh Lục Châu đã xuất hiện ở sau lưng Đoan Mộc Sinh, đối diện với đám đệ tử Thu Thủy Sơn. Bàn tay hắn đẩy về phía trước, thản nhiên nói:
“Không biết tự lượng sức mình.”
Phanh!
Toàn bộ đám người Thu Thủy Sơn đều bị kim sắc cương khí đánh bay, ầm ầm rơi xuống đất.
Một chiêu quét sạch toàn trường.
Phàm là những đệ tử dám xông ra giữa sân đều bị Lục Châu đánh bay tán loạn. Lực khống chế tinh chuẩn vô cùng, đám người khí huyết cuồn cuộn, hai tay run rẩy. Đó là vì Lục Châu đã rất nể mặt Trần Phu, không lạnh lùng hạ sát thủ.
Dù vậy, một chưởng của Lục Châu đã khiến toàn bộ Thu Thủy Sơn sinh lòng sợ hãi.
Nhìn đám người nằm tán loạn dưới đất đang kêu la thảm thiết, Lục Châu chắp tay sau lưng nói:
“Làm đệ tử của Trần Phu mà lại đánh lén người khác sau lưng, các ngươi không sợ người trong thiên hạ chế nhạo?”
“Hắn là ma!” Trương Tiểu Nhược che ngực, chỉ tay về phía Đoan Mộc Sinh nói mạnh miệng.
“Câm miệng!” Trần Phu đột nhiên đứng phắt dậy.
Toàn bộ đám người Thu Thủy Sơn đều giật bắn mình. Tuy Trần Phu trông tiều tuỵ yếu đuối nhưng địa vị của hắn trong lòng mọi người đều không hề giảm đi.
Trần Phu trừng mắt nhìn Trương Tiểu Nhược, chỉ tay vào mặt hắn nói: “Nghiệt đồ, ngươi muốn làm gì?!”
“Sư… sư phụ?”
Trương Tiểu Nhược bị tưới cho một gáo nước lạnh, không hiểu vì sao sư phụ lại đi nói giúp cho người ngoài.
Những kẻ này cố ý đến đây gây chuyện, sao sư phụ còn để mặc cho bọn hắn làm mưa làm gió? Hắn không cách nào hiểu được, hết nhìn sư phụ lại nhìn tới đám người Ma Thiên Các, càng nghĩ càng giận.
Sư phụ là đại thánh nhân, chẳng lẽ còn sợ mấy người này?
Trần Phu nói: “Vi sư sao lại dạy ra thứ nghiệt đồ như ngươi?!”
“Sư phụ, đồ nhi… đồ nhi làm sai chỗ nào chứ?” Trương Tiểu Nhược cau mày nói.
Đám người Ma Thiên Các không khỏi lắc đầu.
Chỉ từ điểm này đã có thể nhìn ra đệ tử Thu Thủy Sơn thua kém đệ tử Ma Thiên Các không biết bao nhiêu lần. Thân là đệ tử Ma Thiên Các, chỉ cần sư phụ trách tội, bọn hắn sẽ lập tức nhận tội để sư phụ bớt giận. Người là lớn nhất.
Nhưng Trương Tiểu Nhược ngay cả việc mình sai ở chỗ nào cũng không biết, Trần Phu sao có thể không tức giận.
“Quỳ xuống!!” Trần Phu quát.
Trần Phu giống như hồi quang phản chiếu, khí tức trở nên ổn định, âm thanh vang dội đến cực điểm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận