Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 406: Hậu sinh vãn bối không hiểu quy củ

Người Tam Tông ban đầu còn tưởng là lời này dành cho Ma Thiên Các, trong lòng vừa vui vẻ đã thấy nguyên khí sóng âm xung quanh mình ngưng kết thành cương.
Cương đao hình bàn tay xuất hiện đầy trời vả vào mặt toàn bộ người của Vân Thiên La Tam tông.
“Tổ sư gia thứ tội!”
“Tổ sư gia thứ tội!”
Toàn bộ đệ tử Tam tông đều quỳ rạp xuống đất.
Từ trên thiên không Thiên Đức thánh địa, một vị lão giả tóc trắng xoá, râu tóc thật dài đang đạp không đi tới.
Một bước mấy chục trượng, mỗi một bước chân đều tạo ra vòng xoáy dưới chân.
Chỉ trong vài hơi thở, lão giả mặc trường bào trắng đã xuất hiện tại đệ nhất thánh địa La Tông.
Đám đệ tử Tam tông đồng loạt dập đầu:
“Bái kiến tổ sư gia!”
Cũng chính lúc này, có ba đạo thân ảnh từ đằng xa ngự không bay tới.
Cả ba đều sử dụng đại thần thông, vừa loé lên đã xuất hiện trên không trung đệ nhất thánh địa, lăng không quỳ bái.
“Chưởng môn tại nhiệm của Vân Tông, Vân Vô Cực, tham kiến tổ sư gia.”
“Chưởng môn tại nhiệm của Thiên Tông, Nam Cung Vệ, tham kiến tổ sư gia.”
“Chưởng môn tại nhiệm của La Tông, Phong Nhất Chỉ, tham kiến tổ sư gia.”
Ba người vừa xuất hiện đều là tu hành giả cường đại, cũng chính là Tông chủ Tam tông.
Nhưng vì có tổ sư gia ở đây nên đám đệ tử Tam tông không tiện đứng dậy hành lễ.
Lão giả mặc trường bào trắng râu tóc bạc phơ vừa vả miệng toàn trường chính là tổ sư gia tam tông Vân Thiên La.
Có Vân Thiên La ở đây, những người khác nào còn tư cách đối mặt Ma Thiên Các.
Vân Thiên La tiện tay vung lên, ba đạo cương ấn đánh về phía ba người Vân Vô Cực, Nam Cung Vệ và Phong Nhất Chỉ.
Chát! Chát! Chát!
Công bằng.
Ba người không dám né tránh, miễn cưỡng ăn một cái tát này, trên gương mặt đau rát vô cùng, sắc mặt ai nấy đều khó coi.
Cho dù địa vị của ba người bọn họ cao bao nhiêu thì trước mặt tổ sư gia cũng chẳng đáng một đồng.
Các đệ tử Tam tông cũng ngây ngẩn cả người, không hiểu tại sao tổ sư gia lại vả miệng tất cả mọi người.
Vân Thiên La không quay đầu, hờ hững nói:
“Khách quý giá lâm mà các ngươi dám lãnh đạm?”
Câu nói này của hắn đã nói ra nguyên nhân bọn họ bị ăn tát.
Đám đệ tử sinh lòng kinh hãi, ngay cả tổ sư gia cũng phải dùng lễ để tiếp đón, Ma Thiên Các thật sự cường đại như vậy sao?
“Đệ tử biết sai!”
Tam đại Tông chủ đồng loạt cúi đầu, trong lòng hối hận vô cùng.
Vân Thiên La bước về phía trước, lúc này Lãnh La và Phan Ly Thiên cũng chắp tay rồi đạp không tách ra hai bên.
Ngươi kính ta một thước, ta kính lại ngươi một trượng.
Vân Thiên La nhướng mày nói:
“Cơ huynh, tuổi tác huynh đã cao, không an ổn ở trên núi đi, chạy tới nơi này của lão phu làm gì?”
“Vân Thiên La, ngươi đã sắp xuống mồ rồi, bản toạ mà còn không đến chắc ngươi sẽ thành một nắm xương.”
Hai tay Lục Châu chưởng vào tay vịn trên ghế, lăng không bay ra.
Tổ sư gia Ma Thiên Các lơ lửng giữa tầng trời, chắp tay sau lưng thong thả bước tới trước mặt Vân Thiên La.
Vân Thiên La kinh ngạc nói: “Nhìn xem, hình như huynh còn trẻ hơn một chút… Hầy, lão phu đã sắp không được rồi.”
Lục Châu vuốt râu nói: “Bản toạ tới thăm, ngươi không chào đón sao?”
Vân Thiên La xua tay:
“Lão bằng hữu gặp mặt đương nhiên rất hoan nghênh. Lão phu xin lỗi huynh vì đám đồ tử đồ tôn không hiểu chuyện này.”
Nói xong, Vân Thiên La thở dài một hơi.
Cảnh tượng này khiến đám đệ tử Tam tông cực kỳ kinh hãi. Bọn hắn chưa từng thấy tổ sư gia cúi đầu với người khác như thế.
Thế nhưng tổ sư gia muốn làm vậy thì bọn hắn sao dám ý kiến.
“Mời.”
Lục Châu cũng không khách khí, đạp không hạ xuống. Lãnh La và Phan Ly Thiên theo sát phía sau.
“Sư phụ, đồ nhi cũng muốn đi.” Tiểu Diên Nhi rất muốn xuống dưới đó, ngồi đợi trên phi liễn thật là buồn chán.
Nàng rời khỏi phi liễn, bay về phía Lục Châu.
Ánh mắt Vân Thiên La đảo qua Tiểu Diên Nhi rồi gật đầu khen ngợi: “Thiên phú rất tốt, căn cốt ổn định… ngàn năm khó gặp.”
“Hì hì…” Tiểu Diên Nhi vừa cười vừa đến cạnh Lục Châu.
Lục Châu lắc đầu nói: “Đồ đệ của ngươi cũng không tệ.”
Vân Thiên La cười sang sảng: “Đáng tiếc, so sánh với đồ đệ của huynh thì chênh lệch quá xa.”
“Một chính một ma thôi mà.” Lục Châu nói.
“Lão phu cảm thấy đều như nhau.”
Bên dưới thánh địa đã chuẩn bị xong một chiếc bàn đá và mấy băng ghế đá.
Hai người ngồi xuống đối mặt nhau.
Tất cả những người còn lại chỉ có thể cung kính đứng ở đằng xa.
Vân Thiên La ngẩng đầu nhìn Lãnh La và Phan Ly Thiên, còn có Hoa Vô Đạo đứng ở đằng xa.
“Cơ huynh đường xa đến đây là có việc gì?”
Một đệ tử La Tông vội vàng đem hoa quả, trà nước dâng lên.
Thấy những vật này, Vân Thiên La tiện tay vung lên.
Bộp!
Toàn bộ đồ vật trên bàn đều bay tới đập vào mặt tên đệ tử La Tông.
“Làm càn!”
Đám đệ tử La Tông lập tức quỳ xuống đất, bị doạ đến run lẩy bẩy.
Vân Thiên La trầm giọng nói: “Cơ huynh chớ trách móc… hậu sinh vãn bối không hiểu quy củ.”
Đối với những người có địa vị như bọn họ, những tục vật hoa quả trà nước sao có thể đem ra chiêu đãi khách quý?
Lục Châu không phải người tính toán mấy việc nhỏ nhặt. “Thôi, bản toạ đến gặp ngươi chứ đâu đến xem ngươi quản giáo đệ tử.”
“Có lý.”
“Vậy bản toạ sẽ nói thẳng vào vấn đề.”
“Ta cũng muốn vậy.”
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Nghe được đối thoại của hai tổ sư gia, lòng hiếu kỳ của đám người xung quanh đều dâng lên, không rõ hai vị này rốt cuộc là muốn nói chuyện gì.
Lãnh La đột nhiên vung tay lên. Một đạo cương khí hộ thuẫn bao phủ xung quanh, hoàn toàn ngăn cách nơi này với thế giới bên ngoài.
Đệ tử Tam tông cực kỳ khó chịu, chỉ còn biết đưa mắt nhìn nhau. Cho dù là Chưởng môn của Tam tông của chưa từng được nhận đãi ngộ như vậy.
“Chỉ còn ba mươi năm nữa là đến đại nạn của ngươi?” Lục Châu hỏi.
Vân Thiên La khẽ thở dài. “Cũng tầm đó… Hình như đại nạn của Cơ huynh còn gần hơn lão phu nhiều.”
Tuy hắn bế quan nhưng thỉnh thoảng cũng nghe được vài tin tức lưu hành trong tu hành giới.
Lục Châu không phủ nhận. Đối với ngoại giới thì không chừng ngày mai sẽ là đại nạn thọ mệnh của mình. “Không sai.”
“Cho nên… huynh đến tìm lão phu là muốn tìm hiểu biện pháp để sống sót?” Vân Thiên La hỏi, nhưng còn chưa nói xong hắn đã vội vàng lắc đầu phủ định.
“Cơ huynh thật là biết nói đùa… ngay cả huynh mà còn không có biện pháp thì lão phu có thể làm được gì.”
“Ngươi đang thử xung kích cửu diệp?” Lục Châu vuốt râu hỏi.
“Lão phu đã từ bỏ từ lâu rồi.” Vân Thiên La thở dài. “Trước khi đại nạn đến, lão phu đã hao tổn gần bảy mươi năm tinh huyết. Sau này tu vi đại giảm nên lão phu không còn cơ hội xung kích cửu diệp nữa.”
Lãnh La và Phan Ly Thiên đưa mắt nhìn nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận