Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2082: Ngưng tụ quang luân

Giang Ái Kiếm giật mình hô lên: “Chấp Minh?!”
“Bạch Đế đúng là biết tung tích của Chấp Minh.” Lục Châu giải thích.
“Thì ra là thế, Bạch Đế đúng là rất yêu quý Tư Vô Nhai nha.” Giang Ái Kiếm nói.
“Trong thời gian lão phu rời đi, hắn có tỉnh lại không?”
“Vẫn chưa.” Giang Ái Kiếm thở dài.
“Không cần vội, lão phu sẽ ở lưu lại Ma Thiên Các năm ngày.” Lục Châu nói.
Giang Ái Kiếm và Chư Hồng Cộng gật đầu rồi trở về Nam Các cho Tư Vô Nhai phục dụng tinh huyết.
Nghe được tin tức này, Vĩnh Ninh công chúa vui sướng vô cùng, chỉ hận không thể lập tức được trò chuyện cùng Tư Vô Nhai.
Trong Đông Các, Lục Châu lấy Thiên Hồn Châu ra khảm vào tòa lam liên.
“Chỉ mong không hao tổn quá nhiều thọ mệnh.”
Lam liên hiện tại đã là mười bảy Mệnh Cách, Thiên Hồn Châu của Chấp Minh hẳn sẽ mở ra không dưới ba Mệnh Cách nữa.
Két.
Vừa khảm vào được một chút, liên tọa đã truyền tới thanh âm thanh thúy khiến hai mắt Lục Châu sáng lên. “Không hổ là Thiên Hồn Châu của thiên chi tứ linh, quá dễ dàng mở ra Mệnh Cách.”
Hắn vươn tay lấy Thiên Hồn Châu ra ngoài. Quả nhiên liên tọa lập tức tiến vào giai đoạn thứ hai.
Lục Châu lại truyền âm gọi: “Giang Ái Kiếm.”
Lúc này Giang Ái Kiếm vừa đem tinh huyết cho Tư Vô Nhai phục dụng, vội nói: “Muội muội, chăm sóc hắn một chút, ta đi một lát rồi trở lại.”
“Ừm.” Vĩnh Ninh công chúa còn ước gì tự mình chăm sóc cho Tư Vô Nhai. Tay chân tam ca quá vụng về thô ráp, làm sao chăm người bệnh tốt bằng nàng.
Không đợi Giang Ái Kiếm đứng lên, Vĩnh Ninh đã mặc kệ thân phận công chúa mà kéo hắn ra.
Giang Ái Kiếm cạn lời.
Con gái lớn đúng là bát nước hất đi mà!!
Hắn buồn bực xoay người rời đi. Tới Đông Các, Giang Ái Kiếm nghi hoặc hỏi: “Cơ tiền bối gọi ta có việc gì thế?”
Lục Châu vung chưởng, Thiên Hồn Châu đẩy cửa bay ra ngoài, rơi vào tay Giang Ái Kiếm. “Đây là Thiên Hồn Châu của Chấp Minh, ngươi hẳn là biết cách đến hòn đảo thất lạc, trả vật này cho Bạch Đế đi.”
“Thiên Hồn Châu?!” Hai mắt Giang Ái Kiếm sáng lên.
“Đừng có ý đồ gì với nó, lão phu đã hứa phải trả nó về cho Bạch Đế. Đi đi.” Lục Châu phẩy tay.
“Ngài không sợ ta làm mất sao?”
“Lão phu tin tưởng vào năng lực của ngươi.”
Lục Châu đang bận khai Mệnh Cách, không rảnh làm nhân viên chuyển phát nhanh.
Giang Ái Kiếm cười đáp: “Cơ tiền bối vẫn tin tưởng ta như thế. Điểm này ta đảm bảo ngài không nhìn lầm, ta chắc chắn sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ.”
Nói xong hắn mang Thiên Hồn Châu rời khỏi Ma Thiên Các.
Thông qua mấy lần di chuyển trong phù văn thông đạo, Giang Ái Kiếm cũng đến một khối đá ngầm trên Vô Tận Hải, bắt đầu đeo mặt nạ đỏ lên, phi hành tới hòn đảo thất lạc.
Vì muốn đóng vai Tư Vô Nhai, hắn và Lý Vân Tranh đều phải nghiêm túc học tập mọi chuyện liên quan đến Bạch Đế và Thái Hư, cho nên hắn hiểu rất rõ về hòn đảo thất lạc này.
Thấy hắn đến, đám bạch bào tu hành giả lập tức bay ra nghênh đón.
“Thất Sinh trở về rồi, mau đi bẩm báo Bạch Đế bệ hạ!”
Giang Ái Kiếm nói: “Không cần, hôm nay ta đến để trả thứ này.”
Hắn ném Thiên Hồn Châu ra. Thủ lĩnh bạch bào tu hành giả nhận lấy, kinh ngạc nói: “Vật này…”
Vừa dứt lời, thân ảnh Bạch Đế đã xuất hiện trước mặt mọi người, vui vẻ nói: “Thất Sinh, bản đế biết ngươi sẽ trở về mà!”
Giang Ái Kiếm câm nín.
Sao ta cảm thấy ánh mắt Bạch Đế nhìn ta có vẻ… hơi mập mờ?!
“Bạch Đế bệ hạ, đồ vật đã trả về cho ngài, ta còn có việc quan trọng cần xử lý, cáo từ.” Giang Ái Kiếm vội nói.
Bạch Đế vung tay chụp một cái, Thiên Hồn Châu bay vào tay mình. Hắn kinh ngạc nói: “Nhanh như vậy?”
Lục Châu mới lấy đi chưa bao lâu, nửa ngày đã đem trả về? Điều này khiến Bạch Đế nghi hoặc nghĩ mãi không rõ. Hắn vốn cho rằng Lục Châu lấy thứ này cho đồ đệ dùng, bây giờ xem ra không phải như thế.
Chẳng lẽ… chỉ là để thử lòng?
Bạch Đế chớp mắt một cái, lập tức nói: “Thất Sinh, ở lại uống chén trà đã nào.”
“Việc này…”
“Trước kia ngươi thích nói chuyện trời đất với bản đế lắm mà. Ngươi đã ở đây trăm năm, đây là nhà của ngươi, làm gì có ai về đến cửa nhà mà không vào xem một lần.”
Trong lòng Giang Ái Kiếm rất bất đắc dĩ, đành nói: “Cung kính không bằng tuân mệnh.”
Bạch Đế lệnh cho người đưa Giang Ái Kiếm đến đạo trường, còn hắn thì đi đem Thiên Hồn Châu trả cho Chấp Minh.
Chấp Minh nghi hoặc hỏi: “Cơ lão ma đang thử lòng bản thần?”
Bạch Đế nghi hoặc hỏi: “Hắn họ Cơ?”
“Cơ là họ đầu tiên mà hắn dùng. Thời điểm nhân loại sinh ra, không ai có tên tuổi, chỉ có một vài người có danh hiệu. Về sau nhân loại tạo dựng nền văn minh, sinh ra các loại bộ tộc, bắt đầu truyền thừa dòng họ tộc nhân. Cơ lão ma đã từng có rất nhiều tên họ.”
Bạch Đế gật đầu, tán thưởng nói: “Thật muốn biết hắn rốt cuộc đã sống bao lâu.”
“Trừ phi chính miệng hắn nói cho ngươi biết, nếu không chẳng ai biết được.” Chấp Minh nói xong thì trầm mình xuống biển.
Bạch Đế nhìn biển cả bao la trước mặt, trong lòng cảm khái vô cùng. Trước kia khi hắn xưng đế, Ma Thần đã là tiền bối. Bốn vị Đại Đế ở trước mặt Ma Thần cũng chỉ là một đám trẻ con mà thôi.
Ba ngày sau.
Tại Đông Các xuất hiện một đạo quang trụ bắn thẳng lên trời, giữa trời có một đạo quang luân đang xoay tròn.
Chư Hồng Cộng từ trong Nam Các bay ra, ngẩng đầu nhìn về phía quang luân. “A? Sư phụ lại ngưng tụ quang luân rồi?”
Mà lúc này Lục Châu cũng kinh ngạc vô cùng, nhìn tòa lam liên trước mặt với vẻ không thể tin nổi.
Tu hành giả chỉ có tiến vào đẳng cấp Chí Tôn mới có thể ngưng tụ quang luân, mỗi ba quang luân sẽ đối ứng với một đại cấp bậc. Nhưng lam pháp thân chỉ mới mười chín Mệnh Cách, sao đột nhiên lại ngưng tụ quang luân?
“Quả nhiên là tự do chi thân, tự do tới mức này đúng là không ai bì nổi rồi.”
Lần trước khai thập tứ diệp đã đủ khiến Lục Châu giật mình, bây giờ lại còn ngưng tụ cả quang luân, đây là pháp thân quái thai gì thế này?
Suy tư một hồi, Lục Châu quyết định mặc kệ nó. Mạnh là được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận