Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 935

Lục Châu nhíu mày. Thiếu niên này không phải là người bình thường, lại có thể ở trên đỉnh Cam Lộ điện ngắm trăng, xung quanh không có tu hành giả nào thủ hộ.
“Ngươi giúp lão phu?”
Thiếu niên thở dài đứng lên, chỉ tay về phía thành trì bên ngoài. “Lão tiên sinh, ngài nhìn xem, cái tường thành này có phải rất giống một cái lồng giam không? Ta chỉ có thể đi quanh quẩn trong lồng giam này, không thể ra ngoài, không có tự do, không có bằng hữu, càng không có tri kỷ…”
Lục Châu không nhịn được bật cười. “Cho nên ngươi xem lão phu là niềm vui thú mới?”
“Ách…” Thiếu niên gãi đầu, lộ vẻ xấu hổ.
“Thứ lão phu cần tìm là một cây trâm cài tóc tên là Xích Kim.” Lục Châu vuốt râu nói.
Thiếu niên cả kinh đến nói không nên lời.
“Sao thế? Không phải ngươi rất có bản lĩnh à?” Lục Châu nhìn hắn.
“Chuyện này…”
Thiếu niên cúi đầu một lát rồi ngẩng đầu lên, chắp tay nói: “Lão tiên sinh, ngài có thể yêu cầu một thứ khác không, vật này e là không thể đưa cho ngài được.”
“Ngươi không còn sự lựa chọn nào khác.” Lục Châu nâng tay phải lên. Nguyên khí bốn phía rung động dữ dội, chỉ cần động ý niệm một cái là những nguyên khí này sẽ tạo thành cương nhận chém nát hắn.
Thiếu niên vẫn bình tĩnh đến dị thường, lắc đầu nói: “Nếu lão tiên sinh có thể trả lời mấy câu hỏi của ta, ta sẽ tự tay dâng trâm cài tóc Xích Kim lên cho ngài.”
“Nói đi.”
Thiếu niên ngẩng đầu nhìn ánh trăng, suy tư một lát rồi cất tiếng. “Lão tiên sinh có thể tránh thoát đại nội cao thủ, tu vi của ngài hẳn là rất khó lường. Nếu có một ngày, người bên cạnh ngài cưỡng ép ngài cầm đao chém giết những người vô tội khác, ngài có nguyện ý không?”
“Không ai có thể cưỡng cầu lão phu.” Lục Châu thẳng thắn đáp.
Thiếu niên giật mình. “Nhưng ta không có tu vi cường đại như ngài.”
“Vậy thì hãy trở nên cường đại.” Lục Châu nhìn thẳng vào mắt thiếu niên. “Thiên phú tu hành của ngươi không tệ, chỉ cần chăm chỉ tu luyện ắt có thể trở thành cường giả.”
Thiếu niên trầm mặc một lát rồi hỏi: “Nếu có người ngăn chặn ngài tu hành thì sao?”
“Vậy thì nghĩ cách giải quyết những kẻ chắn đường…” Lục Châu nhận ra điểm vi diệu trong câu hỏi này, bèn nói bổ sung, “Bất kể kẻ đó là ai.”
Toàn thân thiếu niên run lên. Đáp án này hắn cũng đã từng nghĩ tới, chỉ là những người bên cạnh hắn đều là kẻ a dua nịnh nọt, trước nay chưa bao giờ nói lời thật với hắn.
Nay nghe một người ngoài cuộc khẳng định điều này, nghi hoặc trong lòng hắn rốt cuộc cũng biến mất. Có lẽ đáp án từ đầu đến cuối vẫn luôn quanh quẩn trong đầu hắn.
“Thụ giáo.” Thiếu niên khom người vái Lục Châu.
Lục Châu cũng không thèm khách khí, vươn tay ra. “Xích Kim.”
“Xin lão tiên sinh chờ cho một lát.” Thiếu niên xoay người rời đi.
“Khoan đã.” Lục Châu đưa tay ngăn lại.
“Lão tiên sinh không cần phải lo lắng, ta nói chuyện luôn giữ lời.”
Lục Châu vung tay lên, một đạo ấn ký bay về phía thiếu niên.
“Nếu ấn ký bị xua tan hoặc ấn ký rời khỏi hoàng cung thì lão phu sẽ lấy mạng ngươi.” Lục Châu thản nhiên nói.
Thiếu niên không nói gì nữa, nhảy xuống đất rồi biến mất trong màn đêm.
Lục Châu lại sử dụng thần thông thính lực bao trùm bốn phía. Một khắc đồng hồ trôi qua, thiếu niên quả thật trở về, trong tay cầm một hộp gấm nhảy lên đỉnh Cam Lộ điện.
“Lão tiên sinh.” Thiếu niên dâng hộp gấm lên, kỳ quái hỏi: “Xích Kim chẳng qua là tục vật của phàm nhân, tu vi ngài cao thâm như vậy vì sao lại cần đến thứ này? Nếu ngài thiếu ngân lượng thì ta có thể tặng lão tiên sinh một rương.”
“Không cần.” Lục Châu vung tay lên, thu hồi ấn ký, hộp gấm cũng bay vào lòng bàn tay.
Lục Châu mở hộp ra, đập vào mắt là một chiếc trâm cài tóc vô cùng tinh xảo đẹp đẽ, dưới ánh trăng trông nó lại càng thêm độc đáo ưu nhã. Thân trâm mảnh mai vừa vặn với lỗ khoá trên nắp bảo rương.
Lục Châu thu hồi hộp gấm, trong lòng không khỏi hiếu kỳ về thân phận của thiếu niên.
Có thể ngồi trên nóc Cam Lộ điện ngắm trăng, xung quanh không có hộ vệ và tu hành giả quấy nhiễu, sao có thể là nhân vật bình thường? Hẳn là một vị hoàng tử nào đó.
“Ngươi tên gì?” Lục Châu hỏi.
Thiếu niên nở nụ cười, chắp tay đáp: “Lý Vân Tranh.”
“Lão phu đã nhớ kỹ.”
“Ngài không kinh ngạc sao?”
“Sao phải kinh ngạc?” Lục Châu nghi hoặc hỏi lại.
Lý Vân Tranh mỉm cười gật đầu. “Lão tiên sinh nói rất đúng, ngài là tu hành giả tu vi cao thâm, sao có thể để ý mấy thứ này.”
Lục Châu cũng không ngờ mình có thể lấy được chìa khoá dễ dàng như vậy. Vốn cho rằng phải bắt người tra tấn một phen, bức cung đủ kiểu mới lấy được, ai ngờ một chút cũng không cần dùng đến.
Kế hoạch theo không kịp biến hoá.
“Lão phu thích nhất là người thông minh, mà ngươi thì rất thông minh. Hôm nay lão phu tha mạng cho ngươi.”
Lục Châu vừa định xoay người rời đi thì sau lưng Lý Vân Tranh đột nhiên xuất hiện một bóng đen nhanh như thiểm điện công kích về phía Lục Châu.
Lục Châu nhẹ nhàng xoay người, vươn tay ra ứng đối. Phanh phanh phanh!
Chuỷ thủ trong tay bóng đen liên tục đâm tới nhanh như cuồng phong vũ bão.
“Mau lui lại! Không được vô lễ với lão tiên sinh!”
“Thuộc hạ thà chết cũng phải bảo hộ ngài an toàn!” Bóng đen nói. Chuỷ thủ loé lên hàn mang đâm về phía cổ họng Lục Châu.
Lục Châu kỳ quái, không hiểu vì sao đối phương không gây động tĩnh lớn để quân hộ vệ kéo đến. Để không kéo dài thời gian, Lục Châu thi triển lực lượng phi phàm, hai ngón tay vươn ra kẹp lấy thanh chuỷ thủ.
Rắc!
Hai ngón tay vặn ngang, lưỡi dao bị bẻ đôi. Lục Châu vươn tay đánh ra một chưởng. Hắc ảnh bị đánh lộn ngược ra sau, phun ra một ngụm máu tươi.
“Lão tiên sinh, thủ hạ lưu tình!”
“Đây là hộ vệ của ngươi?” Lục Châu lạnh nhạt hỏi.
“Vâng…” Lý Vân Tranh lúng túng nói, “Đa tạ lão tiên sinh.”
“Niệm tình ngươi là người biết điều, lão phu tha cho hắn một mạng. Trước khi tạm biệt, lão phu còn có một lời khuyên.”
“Mời lão tiên sinh cứ nói.”
“Mọi việc đều phải lượng sức mà làm.” Lục Châu liếc mắt nhìn bóng đen. “Chứ không phải… ngu xuẩn chịu chết.”
Nói xong, Lục Châu đạp không bay đi.
“Lão tiên sinh, chúng ta còn có thể gặp lại không?” Lý Vân Tranh vội nói với theo.
Lục Châu không trả lời, thân ảnh nhoáng lên rồi tan biến trong màn đêm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận