Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2047: Huyết luân

“Bọn hắn cũng không chịu động não mà suy nghĩ một chút, chỉ dựa vào Trấn Thiên Xử sao có thể đổi được hai kiện bảo bối quý giá như thế chứ!” La Tu lắc đầu cười mỉa.
“Là người thì đều có nhược điểm, ai cũng muốn được chiếm tiện nghi. Thánh nữ cũng không ngoại lệ.”
La Tu gật đầu nói: “Xem như chúng ta dạy bọn hắn một bài học.”
“La đội trưởng, năm ngày sau thật sự phải trả Trấn Thiên Xử về sao?” Một tên thuộc hạ hỏi.
La Tu nhếch môi cười: “Nếu hắn không đánh ta một chưởng kia, ta còn có thể cân nhắc việc này. Suy cho cùng bản giáo hội cũng không muốn gây thù chuốc oán quá nhiều. Nhưng bây giờ thì… ha ha ha!”
“Đội trưởng anh minh, hoàn toàn đùa giỡn ba người này trong lòng bàn tay.”
“Có một số người trời sinh đã ngu dốt như thế, cũng có một số người trời sinh thông minh đĩnh ngộ, khoảng cách này dù có tốn bao nhiêu thời gian cũng không cách nào bổ cứu được.” La Tu nói.
Vừa dứt lời, trên bầu trời bỗng truyền xuống một đạo thanh âm uy nghiêm: “Thật sao?”
Hả?
La Tu và đám thuộc hạ ngẩng đầu nhìn lên. Chỉ thấy trên tầng trời thấp có một thân ảnh đang lơ lửng nhìn xuống bọn hắn.
La Tu cả kinh, cau mày nói: “Là ngươi?”
Lục Châu khoanh tay, lạnh lùng nói: “Lão phu giết người còn nhiều hơn lời ngươi từng nói. Tuổi còn nhỏ cũng dám qua mặt lão phu?”
Năm người lùi về sau như lâm đại địch. La Tu nghi hoặc hỏi: “Sao ngươi đuổi được tới đây?”
Lục Châu lười trả lời vấn đề này, chỉ nói: “Giao Ma Thần họa quyển, Trấn Khuê Cổ Ngọc và Trấn Thiên Xử ra đây.”
La Tu vẫn tiếp tục lui lại. “Sao có thể chứ!”
Lục Châu bay về phía trước. Đối phương lui bao nhiêu, hắn lại tiến lên bấy nhiêu, xòe tay ra nói: “Giao đồ ra, lão phu sẽ cho các ngươi được chết thống khoái một chút.”
“Ngươi muốn giết người cướp của?” Sắc mặt La Tu trở nên ngưng trọng.
“Ngươi tự cho mình thông minh, bản thân đã làm gì thì tự hiểu đi, còn xảo biện lắm mồm làm cái gì?” Giọng Lục Châu trở nên băng lãnh. “Trước khi chết còn có di ngôn gì không?”
La Tu cảm nhận được sát khí từ giọng Lục Châu, quả quyết nói: “Đi!”
Sáu người đạp đất phóng về phía tòa sơn phong xa nhất với tốc độ cực nhanh.
Lục Châu hóa thành hư ảnh. Thần thông đại na di!
Ông !
Một tòa pháp thân to lớn đứng sừng sững trước mặt năm người. Năm người lập tức gọi ra cương khí hộ thể, tốc độ chạy quá nhanh nên không kịp dừng lại, theo quán tính va vào tòa pháp thân.
Oành!
Pháp thân bành trướng đánh văng năm người. Trong đó bốn tên thuộc hạ bay ra ngoài, La Tu rơi thẳng xuống đất.
Hắn ngẩng đầu nhìn tòa pháp thân khổng lồ, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười lạnh: “Thì ra không phải Chí Tôn?”
Ầm!
Một chân đạp đất, La Tu phóng về phía Lục Châu, cương ấn phủ quanh người hắn tạo thành lợi nhận, trong mắt lóe lên sát cơ.
Đúng lúc này, lam sắc điện hồ từ lòng bàn tay pháp thân đánh xuống.
Ầm!!
La Tu đã đánh giá sai hoàn toàn thực lực của đối thủ, sau khi va chạm, lợi nhận lập tức vỡ vụn, lực lượng hung mãnh xoắn nát trường bào và cương khí hộ thể trên người hắn.
La Tu cảm giác như cánh tay mình bị đứt đoạn, đau đớn vô cùng. Hắn trừng to mắt nhìn tòa pháp thân ngạo nghễ trước mặt với vẻ không thể tin nổi.
Lục Châu xuất hiện trước mặt hắn, tay phải khẽ nâng đánh ra chưởng ấn Đại Thành Nhược Khuyết quen thuộc.
Trên mặt La Tu tràn đầy vẻ kinh hãi, hắn dùng toàn lực lui về sau nhưng xung quanh tựa như xuất hiện một vách tường vô hình ngăn chặn mọi đường lui của hắn.
Kim chưởng xuyên toa trong không gian, trong chớp mắt đã rút ngắn cự ly giữa đôi bên.
“Quy tắc không gian?!”
Oanh !
Cho dù La Tu đã dồn toàn lực ứng phó nhưng chưởng ấn vẫn quá mạnh mẽ, đẩy thân thể hắn vào sâu bên trong đại địa, hai cánh tay hắn hoàn toàn tê liệt.
Quá mạnh!
“La đội trưởng!”
Bốn tên thuộc hạ hoảng hốt vọt tới, thân ảnh như lợi kiếm đâm về phía Lục Châu.
Lục Châu khẽ gật đầu. Bốn người này không chạy trốn mà lựa chọn tấn công, xem ra có chút can đảm… đáng tiếc lại không có ý nghĩa.
Kim liên dưới chân bành trướng, mười bốn mảnh liên diệp đồng loạt nở rộ đánh về phía bốn người. Một đạo quang luân cường thế bay ra!
“Quang luân?!”
“Hắn là Chí Tôn!”
Bốn người bị đánh trúng, cương khí hộ thể vỡ tan tành, lực lượng quang luân va chạm vào lồng ngực khiến lục phủ ngũ tạng của bọn hắn đều bị thương, xương sườn nứt gãy, toàn thân văng ngược ra xa.
Lục Châu tinh mắt nhìn thấy bên hông một người đeo họa quyển và hộp Trấn Khuê Cổ Ngọc, lập tức vươn tay thu lấy.
Khi hai món đồ này đang bay về phía Lục Châu, La Tu đột nhiên phóng lên tận trời, toàn thân đầy máu, trong mắt bắn ra hàn quang khiến người ta sợ hãi, sát khí toàn thân hắn hóa thành huyết vụ.
Lục Châu nhướng mày đánh ra một chưởng.
La Tu giơ hai tay đón đỡ, chưởng ấn bị ngăn trở nhưng lực lượng phản chấn đủ để hắn bay về phía sau một khoảng xa.
Lục Châu thuận thế cất Ma Thần họa quyển và Trấn Khuê Cổ Ngọc vào túi rồi lắc đầu nói: “Ngươi vậy mà lại dùng vu thuật.”
Dưới chân La Tu xuất hiện một vũng máu, từng giọt máu đan xen tạo thành một đóa huyết liên hoa.
La Tu ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Lục Châu: “Quan hệ giữa ngươi và thánh nữ là như thế nào?”
“Liên quan gì đến ngươi?”
“Ngươi biết rõ ta là người trong Vô Thần Luận Giáo Hội, còn dám trắng trợn cướp đoạt đồ của ta?”
Lục Châu nhíu mày không nói lời nào.
La Tu hừ nhẹ một tiếng: “Huyết liên bất tử, ta cũng bất tử. Lần này ngươi đã kết thù với Vô Thần Luận Giáo Hội, ngày khác ta sẽ hoàn trả ngươi gấp trăm lần.”
Hư ảnh hắn vọt về phía sau, huyết liên cũng di chuyển theo. Hắn quay đầu nói với bốn tên thuộc hạ đã bị thương: “Chúng ta đi!”
Lục Châu lắc đầu, lạnh lùng nói: “Đến nước này mà ngươi còn chưa hiểu rõ tình huống?”
“Hả?”
“Từ đầu đến cuối, ngươi chỉ là sâu kiến trong mắt lão phu. Đừng nói là ngươi, cho dù toàn bộ Vô Thần Luận Giáo Hội lão phu cũng không để vào mắt.”
Lục Châu thi triển thần thông đại na di, xuất hiện phía trên năm người, kim liên nở rộ. Từng đóa kim liên từ từ phiêu tán khắp không trung.
Đây là đại quy tắc giam cầm không gian.
Bạn cần đăng nhập để bình luận