Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 112: Ngươi không sợ lão phu?

Tất cả mọi người đều bị vật vừa xẹt ngang trên không trung hấp dẫn.
Đồng thời quay đầu nhìn về phía người vừa nói: Đại sư đang làm gì?
Sao lại giúp đỡ ma đầu?
Lục Châu ngồi vững vàng trên lưng Bệ Ngạn, tay vuốt râu.
Tiểu Diên Nhi ngồi phía trước hăng hái xem tình hình chiến đấu.
“Đại sư?”
“Chuyện gì xảy ra?”
“Có phải đại sư muốn giết ma đầu, nhưng lại sai lầm, vô tình để ma đầu nhặt vũ khí?”
Đám đệ tử Thanh Ngọc đàn đang quan sát đều ngơ ngơ ngác ngác.
Quả nhiên Ly Biệt Câu trên không trung đã bay đến trước mặt Trương Thu Trì.
“Chống cự vô ích!” Trương Thu Trì nâng Trảm Mệnh Đao lên, không quản đến những chuyện này, cứ chém hắn một đao rồi lại nói sau.
Vù!
Cương khí hình thành đao ảnh, phối hợp với uy lực của Trảm Mệnh Đao cấp thiên giai chém mạnh xuống.
Ầm!
Một đao này chém vào Ly Biệt Câu.
Khi va chạm với vũ khí thiên giai, Ly Biệt Câu kịch liệt xoay tròn.
Đồng thời vẫn tiếp tục bay về phía Minh Thế Nhân!
Trương Thu Trì cả kinh!
Vật nhỏ này có thể đỡ được một kích của Trảm Mệnh Đao?
Hắn nhướng mày, nhìn chằm chằm không chớp mắt vào vũ khí quỷ dị kia.
Đáng tiếc, vũ khí đó mặc kệ cương khí của hắn, vẫn bay vào trong lòng bàn tay của Minh Thế Nhân… dường như đang đi tìm chủ nhân của nó.
[Ting ! Ly Biệt Câu nhận chủ thành công, kích hoạt phẩm giai: Thiên giai, ban thưởng 1.000 điểm công đức.].
Lục Châu vuốt râu gật đầu.
Nếu không có Ly Biệt Câu, Minh Thế Nhân gần như không có khả năng chiến thắng Trương Thu Trì và thanh vũ khí Trảm Mệnh Đao của hắn.
Lúc đầu Lục Châu dự định ma luyện tính tình của Minh Thế Nhân một chút, con hàng này có đôi khi quá mức thông minh, nhưng tình huống trước mắt hình như cũng là một cơ hội ma luyện không tệ.
Trong khoảnh khắc nhận chủ thành công, ánh mắt Minh Thế Nhân loé sáng, trở nên vô cùng hưng phấn.
Không kịp cảm tạ sư phụ, Minh Thế Nhân nhảy vào không trung, thân hình nhanh như thiểm điện!
Một giây sau, hắn lấy Ly Biệt Câu ra, như hổ thêm cánh nhào về phía Trương Thu Trì.
Ầm ầm ầm!
Cương khí hùng vĩ gấp mấy lần trước đó đều phát tiết ra.
Tốc độ, thân pháp đều được phát huy đến cực hạn, đồng thời Ly Biệt Câu nở rộ giữa không trung như pháo hoa lấp lánh ánh sáng, tựa như toàn bộ thiên không đều do Minh Thế Nhân làm chủ.
Ầm ầm ầm!
Minh Thế Nhân dùng tay trái cầm lưỡi móc, tay phải cầm thân đao.
Ly Biệt Câu không ngừng đánh tới đánh lui lên Trảm Mệnh Đao trong tay Trương Thu Trì.
“Trương Thu Trì… Ngươi đã liên tục thi triển bốn lần đại thần thông. Nếu không có Trảm Mệnh Đao, ngươi căn bản không phải là đối thủ của ta.” Giọng nói của Minh Thế Nhân không ngừng quanh quẩn trên không trung.
Trương Thu Trì lúc này cũng ý thức được vị gọi là đại sư kia chính là chủ nhân của Ma Thiên Các.
Điều này khiến hắn cảm thấy áp lực vô cùng.
Trong chớp mắt, Minh Thế Nhân chiếm hết toàn bộ ưu thế.
Trương Thu Trì muốn sống… thì nhất định phải thối lui về bên trong đại trận ở Thanh Ngọc đàn!
Thế là hắn nâng Trảm Mệnh Đao lên, muốn bắt chước Minh Thế Nhân!
Nhưng mà…
Âm thanh lạnh lùng của Minh Thế Nhân vang lên: “Bách Kiếp Động Minh.”
Pháp thân cao hai trượng xuất hiện!
Tốc độ của Minh Thế Nhân đột nhiên đề thăng mấy lần, Ly Biệt Câu như cuồng phong vũ bão đánh về phía Trương Thu Trì.
“Đáng hận!” Trương Thu Trì liên tục lui lại.
Choang choang choang!
Hai vũ khí thiên giai liên tục va chạm vào nhau, tia lửa bắn ra khắp nơi.
Nhưng Minh Thế Nhân tự tin vào Ly Biệt Câu hơn xa Trương Thu Trì.
“Tạm biệt nhé.” Minh Thế Nhân đột nhiên nói.
“Hả?”
Trương Thu Trì hoàn toàn không kịp phản ứng, dây leo chằng chịt rậm rạp từ bên dưới cánh rừng đã vọt lên bao vây hắn.
Ngăn trở toàn bộ đường lui của hắn.
“Bách Kiếp Động Minh.” Minh Thế Nhân thản nhiên nói.
Lần này không phải hai trượng.
Mà là ba trượng.
Kim liên bên dưới pháp thân rõ ràng đã nở ra một lá.
“Đây… đây là… khai diệp từ bao giờ?” Trương Thu Trì trừng to mắt không thể tin nổi.
Phốc !
Minh Thế Nhân dùng Ly Biệt Câu đâm xuyên qua lồng ngực Trương Thu Trì.
Từ khi cầm trong tay vũ khí thiên giai, Minh Thế Nhân từ đầu đến cuối đều đè ép Trương Thu Trì, không ngừng nghỉ một phút giây nào!
“Thật xin lỗi… ta đã khai diệp từ lâu.”
Chiến đấu kết thúc.
Hình ảnh dừng lại.
Nguyên khí còn sót lại trong cơ thể Trương Thu Trì giữ cho thân thể hắn không rơi xuống.
Minh Thế Nhân đứng giữa không trung, sống lưng thẳng tắp, hắn dùng tay áo lau chùi Ly Biệt Câu rồi nhét nó lại vào trong vỏ.
Soạt soạt!
Trương Thu Trì rơi xuống!
[Ting ! đánh giết một tên Nguyên Thần cảnh, thu hoạch được 1.000 điểm công đức.].
Minh Thế Nhân vội vàng hạ thấp xuống, bay về phía Bệ Ngạn.
Khi đám dây leo chằng chịt che khuất tầm mắt, các đệ tử Thanh Ngọc đàn tràn đầy nghi hoặc.
Bọn họ không nhìn thấy tình hình chiến đấu, nhưng vẫn có thể thấy được Bệ Ngạn đang lơ lửng trên không.
Đúng lúc này…
Đám dây leo chậm rãi biến mất.
Tầm nhìn khôi phục.
Bọn họ thấy Minh Thế Nhân xuất hiện ở trước mặt mình vài chục mét rồi quỳ xuống, chắp tay về phía Bệ Ngạn: “Đa tạ sư phụ, đồ nhi nhất định không phụ kỳ vọng của sư phụ!”
Độ trung thành tăng 2%.
Lục Châu lạnh nhạt vuốt râu, nhìn hắn rồi gật gật đầu xem như đáp lời.
Không ngờ Minh Thế Nhân lại che giấu thực lực.
Lần trước khi chiến đấu với tứ đại hắc kỵ, hắn cũng đã khai diệp.
Minh Thế Nhân đứng dậy nói với Tiểu Diên Nhi: “Tiểu sư muội, một chiêu vừa rồi khi ta giết chết Trương Thu Trì, muội thấy ta có phong phạm của nhị sư huynh không nè?”
Tiểu Diên Nhi lườm hắn một cái. “Không biết đâu!”
Nếu trước đó còn có nghi vấn thì khi nghe được đối thoại của hai người, bọn họ đều đã hiểu được thân phận của lão giả ngồi trên lưng Bệ Ngạn: “Hắn chính là đại ma đầu?!”
“Cơ Thiên Đạo?”
“Không phải chứ… Đại sư do Đoạn Hành đưa tới lại là chủ nhân của Ma Thiên Các?”
“Chạy mau !”
Những đệ tử có tu vi thấp nào còn dám ở lại quan sát, so với việc được xem chiến đấu thì cái mạng nhỏ vẫn quan trọng hơn.
Chỉ trong chớp mắt, đám đệ tử Thanh Ngọc đàn đã chạy sạch, chỉ còn lại một người đứng đó.
Tiểu Diên Nhi quay đầu lại nhìn thoáng qua. “Á, vậy mà còn một người không sợ hãi sư phụ kìa.”
Lục Châu tuỳ ý liếc qua.
Người còn đứng yên tại chỗ không phải ai khác mà chính là ngũ trưởng lão Trương Sở của Chính Nhất Đạo.
Lục Châu cất tiếng hỏi: “Ngươi không sợ lão phu?”
Trương Sở không đáp.
Lục Châu khẽ gật đầu tán thưởng. “Lão phu còn tưởng là Chính Nhất Đạo chỉ toàn hạng người nhát như thỏ đế.”
“Sư phụ, con còn chưa có đã ghiền, hay là giết luôn tên này nha?” Minh Thế Nhân cười nói. “Đảm bảo sẽ không để hắn kịp la một tiếng, chết còn nhanh hơn Trương Thu Trì luôn.”
Lục Châu lắc đầu nhìn thoáng qua Trương Sở rồi nói: “Không cần.”
Giết Trương Sở chẳng để làm gì.
Chẳng qua chỉ là một con tôm tép.
Đối với Chính Nhất Đạo cũng không tạo ra tổn thất là bao.
“Bản toạ thưởng thức người có đảm lược… Bản toạ sẽ lưu lại tính mệnh của ngươi.” Lục Châu phất phất ống tay áo. “Về Ma Thiên Các.”
Bệ Ngạn bay vào trong mây, tiến về phía chân trời.
“Cung tiễn sư phụ, con đi tìm tam sư huynh.” Minh Thế Nhân nói.
Lục Châu không trả lời hắn, chỉ trong khoảnh khắc thân ảnh Bệ Ngạn đã biến mất.
Minh Thế Nhân đi một bước ba mươi trượng, lao về phía rừng rậm.
“Sư huynh đi nhà xí có cần lâu như vậy không?!”
Làu bàu xong, hắn cũng biến mất.
Sau khi Minh Thế Nhân rời đi.
Một lúc lâu sau Trương Sở mới ngồi phịch xuống đất, một luồng nhiệt khí cuồn cuộn chảy ra dưới chân hắn…
Ngay khi thân ảnh Lục Châu và Minh Thế Nhân biến mất trên bầu trời.
Trong rừng cây an tĩnh đột nhiên xuất hiện một thanh bào nam tử trông cực kỳ khiêm tốn.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phương hướng Bệ Ngạn vừa đi, lẩm bẩm nói: “Sư phụ, hình như người đã thay đổi rất nhiều…”
Sau đó hắn chậm rãi bước về phía Trương Sở đang ngồi bệt dưới đất.
“Xin chào.”
“Xin… xin, xin chào.” Trương Sở gật đầu chào, trong lòng vẫn chưa thôi sợ hãi.
“Ta nghĩ bọn họ không cố ý doạ ngươi đâu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận