Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 270: Lực lượng (2)

Đây là lần thứ hai Hoa Vô Đạo nhìn thấy toà sen màu xanh thẳm này.
Lần đầu tiên trông thấy nó là lúc Lục Châu đang bế quan… Khi toà sen màu xanh bộc phát năng lượng, chín chữ triện Lục Hợp Đạo Ấn không chịu nổi một kích, chỉ trong chớp mắt đã bị nó đánh tan.
Nay lại được nhìn thấy lần nữa… Hoa Vô Đạo sao có thể không kinh hãi?
“Lực lượng bình chướng?”
Hắn chỉ có thể cho rằng đây chính là năng lượng trong bình chướng.
Mấy chục đạo năng lượng màu tím đã xạ kích đến trước mặt nhưng đều bị toà sen và lam quang ngăn trở.
Hư ảnh thốt lên kinh ngạc, âm thanh có vẻ kích động: “Mau ngăn cản hắn.”
Toàn bộ đám khôi lỗi đều phục tùng mệnh lệnh của hư ảnh, ngự không bay lên phóng tới chỗ Lục Châu.
Thấy cảnh này, trong lòng Hoa Vô Đạo hơi nghi hoặc.
Nhớ lại lần trước khi lam liên trong mật thất bộc phát năng lượng, thời điểm toà sen kia nở rộ là lúc nó mạnh mẽ nhất…
Hoa Vô Đạo, Tiểu Diên Nhi, Minh Thế Nhân, Chiêu Nguyệt và Đoan Mộc Sinh đều nhìn về phía sư phụ và lam liên dưới chân hắn.
Nơi năng lượng giao thoa lập tức bành trướng quang mang!
Mấy chục tên khôi lỗi chen chúc lao tới.
Cùng lúc đó, lam liên nở rộ.
Cánh sen nở bung ra tứ phía, khuếch tán năng lượng mạnh mẽ như sóng biển!
Đây chính là thần thông Pháp Diệt Tẫn Trí!
Tất cả khôi lỗi đều bị đánh tan thành tro bụi.
Năng lượng trên xiềng xích tiêu tán…
Hư ảnh nấp trong quang mang phát ra âm thanh sợ hãi run rẩy: “Lực lượng này…”
Còn chưa kịp nói xong, điểm tụ ánh sáng đã bị lam liên cắn nuốt sạch sẽ rồi biến mất không còn gì nữa.
Năng lượng xiềng xích màu đen đang phong toả Liên Hoa đài ầm ầm nổ tung như thuỷ tinh vỡ, tản mát ra khắp nơi rồi rơi xuống đất như một cơn mưa màu đen, sau đó dần dần tiêu tán cho đến khi hoàn toàn biến mất.
Lục Châu không quan sát cảnh tượng bên dưới mà chỉ nhìn về nơi hư ảnh lúc trước… Hắn không nghe thấy âm thanh Hệ thống ban thưởng điểm công đức.
Lam liên từ từ thu nhỏ lại cho đến khi không còn gì nữa.
Bốn phía Liên Hoa đài hoàn toàn yên tĩnh.
Chẳng lẽ uy lực của thần thông không đủ cường đại nên không giết được tên Đại vu này?
Lục Châu nhớ lại tình cảnh bên trong mật thất, lúc ấy đám người Hoa Vô Đạo đúng là chỉ bị thương nhẹ…
Nhưng lúc đó trạng thái lĩnh hội lực lượng phi phàm còn chưa sung mãn, hiện tại lực lượng tràn đầy, lẽ ra phải giết được tên Đại vu này mới đúng.
Hả?
Lục Châu cảm nhận được nguyên khí trong người hắn đã biến mất không ít.
Ổn định nào, lăng không lơ lửng.
Con mẹ nó đừng để bị rơi xuống đấy, đang có rất nhiều người nhìn lão phu nha.
Lục Châu chậm rãi xoay người, chắp tay sau lưng…
Ủa? Người đâu cả rồi?
Hắn nhìn thấy Minh Thế Nhân đang dạng tay dạng chân ôm một cây trụ lớn chẳng khác nào con cóc.
Hai tay Đoan Mộc Sinh nắm chặt Bá Vương Thương cắm phập dưới mặt đất.
Ngay cả Tiểu Diên Nhi mặc Vân Thường Vũ Y trên người cũng hoảng sợ nấp sau một cây trụ.
Xuyên Vân phi liễn…
Lục Châu khẽ nhíu mày.
Tình hình của phi liễn không được lạc quan cho lắm, trông nó như đang lung lay sắp đổ, lại còn có mấy vết nứt…
Hoa Vô Đạo quỳ một gối bên cạnh bánh lái, một tay nắm lấy bánh lái chống đỡ, một tay duy trì Lục Hợp Đạo Ấn, trên mặt đầy mồ hôi.
Lục Châu cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ.
Chiêu đại thần thông này đúng là chẳng biết phân biệt địch ta gì cả!
Hắn cúi đầu nhìn xuống bên dưới.
Cũng may đám tu hành giả cấp thấp không xảy ra việc gì, bọn họ trốn bên dưới Liên Hoa đài nên tránh thoát được một kiếp.
Sau cơn mưa trời lại sáng.
Thấy mọi việc đã yên ổn trở lại, bọn họ lục tục bước ra, ngẩng đầu nhìn trời.
Trước mắt bọn họ chính là chủ nhân Ma Thiên Các vân đạm phong khinh lơ lửng giữa không trung.
“Tạ ơn tổ sư gia cứu mạng!”
Toàn bộ đám người đều quỳ xuống dập đầu với Lục Châu.
[Ting ! nhận được 225 người thành kính lễ bái, ban thưởng 2.250 điểm công đức.].
Có chút ít còn hơn không, xem như bù đắp cho việc không giết được Đại vu.
Nhìn đám người không ngừng quỳ bái, Lục Châu khẽ phất tay: “Còn không mau cút đi?”
Đám người lập tức tản ra tứ phía, chỉ ước gì nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi này.
“Xin tạ ơn!”
“Ai nói tổ sư gia Ma Thiên Các độc ác tàn bạo? Từ nay về sau, tổ sư gia chính là người ta sùng bái nhất!”
Đám đồ đệ ngơ ngác nhìn cảnh tượng này.
Cùng lúc đó.
Bên cạnh một lầu các cách khá xa Liên Hoa đài đột nhiên truyền đến một tiếng vang thật lớn.
Lục Châu quay đầu nhìn sang.
“Phi liễn?”
Chiếc phi liễn của U Minh Giáo lung la lung lay, lảo đảo bay về phương xa!
“Sư phụ, phi liễn U Minh Giáo hoảng sợ thần uy của người… Để đồ nhi đuổi theo!”
Đoan Mộc Sinh bước đi như bay, bàn chân khẽ đạp nhẹ một cái toàn thân đã bay vào không trung.
Lục Châu không nói gì.
Tình hình hiện tại không thích hợp để hắn đuổi theo, mà hắn cũng chẳng còn sức lực.
Ở một nơi khác, phía sau rặng cây um tùm bên cạnh toà lầu các.
Tư Vô Nhai cau mày, trong mắt tràn ngập vẻ không thể tin.
Bàn tay hắn nắm lại đến trắng bệch.
“Lực lượng bình chướng? Quả nhiên sư phụ đã hấp thu lực lượng bình chướng!” Tư Vô Nhai khẽ nói.
“Giáo chủ, lão tiền bối bảo đao chưa mòn, toàn bộ thế lực danh môn chính đạo đã bỏ trốn, đây chẳng phải là kết quả người muốn nhìn thấy sao?”
“Không…”
Tư Vô Nhai giơ tay lên nói: “Hoàn toàn ngược lại.”
“Lực lượng bình chướng một khi dùng hết… sau này Ma Thiên Các phải làm sao?” Tư Vô Nhai nói.
“Thuộc hạ minh bạch! Thuộc hạ sẽ phái người tiếp tục giám sát hành động của đám danh môn chính đạo.”
Trên Liên Hoa đài.
Lục Châu chậm rãi bay vào trong Xuyên Vân phi liễn.
Nhìn từ bên ngoài thì trông hắn hoàn toàn bình yên vô sự.
“Cầm lái.” Lục Châu nói.
Minh Thế Nhân điểm nhẹ mũi chân, tung người bay đến vị trí bánh lái rồi rót nguyên khí vào.
Phi liễn dần ổn định lại.
Lúc này Hoa Vô Đạo mới thở phào một hơi thu tay lại rồi chắp tay với Lục Châu, không nói thêm gì.
Trên mặt Hoa Nguyệt Hành đầy vẻ kính sợ.
Nếu không được tận mắt nhìn thấy, nàng sẽ không tin tưởng chủ nhân Ma Thiên Các lại có thể cường đại tới mức này!
Hoàn toàn vượt ngoài dự đoán của mọi người.
“Sư phụ, trận văn trên cánh trái phi liễn đã bị nứt ra, lúc phi hành sẽ không được ổn định.”
Lục Châu khẽ gật đầu. “Không sao.”
“Đồ nhi sẽ cố hết sức điều khiển tốc độ… Chắc chắn sẽ về được tới Ma Thiên Các.”
Tiểu Diên Nhi vội nói: “Tam sư huynh còn chưa trở lại mà?”
“Không cần đợi huynh ấy.”
Trong lòng Minh Thế Nhân hiểu rõ, đại sư huynh tuy phản bội Ma Thiên Các nhưng sẽ không ra tay độc ác với tam sư huynh, nên thôi cứ kệ huynh ấy vậy.
Hoa Vô Đạo chắp tay: “Xin hỏi Các chủ, lam liên kia là…”
Lục Châu đưa tay ngắt lời hắn. “Mọi loại thần thông đều có chung nguồn gốc, cho dù là Đạo môn, Phật môn hay Nho môn… đều là trăm sông đổ về một biển. Tổ tiên đã tạo ra điển tịch và con đường tu hành. Hậu nhân cần phải học tập, đột phá, thậm chí sáng tạo ra những con đường mới…”
Hoa Vô Đạo khom người bái phục: “Thụ giáo. Ta vốn tưởng rằng hai mươi năm trước thất bại trong tay Các chủ là do vận khí ta không tốt. Nay nhìn lại mới thấy… chênh lệch giữa ta và Các chủ đâu chỉ ở tu vi… Hổ thẹn, thật hổ thẹn!”
Lục Châu vuốt râu đi đến bên cạnh bánh lái, nhìn về phía cây trụ chọc trời trên Liên Hoa đài.
Có thể lợi dụng những cây trụ này để bày ra thiên la địa võng hiến tế… tên Đại vu này chắc chắn là một thiên tài vu thuật.
Trên thân những cây trụ này đều đã rạn nứt… Một chiêu đại thần thông đánh ra lực lượng phi phàm gần như đã phá huỷ toàn bộ Liên Hoa đài.
Cũng may Xuyên Vân phi liễn nằm ở sau lưng hắn, lại được Lục Hợp Đạo Ấn bảo vệ.
Nhưng mà…
Phi liễn U Minh Giáo lại không may mắn như vậy.
Cho dù bọn họ đứng cách rất xa nhưng trên phi liễn không có cao thủ chuyên tu về phòng ngự như Hoa Vô Đạo.
Phi liễn U Minh Giáo bay càng xa thì vết rạn nứt trên thân liễn càng lớn.
Kèn kẹt…
“Giáo chủ, phi liễn sắp hỏng rồi.”
“Đừng dừng lại!” Vu Chính Hải hạ lệnh, sắc mặt nghiêm nghị. “Ngàn vạn lần không được dừng!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận