Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 797

Lại năm ngày nữa trôi qua.
Vu Chính Hải vẫn không nhìn thấy tia sáng nào. Kỳ thực mà nói, hắn cũng chẳng biết mình đã bay tới đâu. Bù lại phù văn màu đỏ trên vỏ kiếm vẫn phát sáng và định vị rõ ràng nên hắn cũng yên lòng.
“Ngủ một giấc, có lẽ sẽ đến.” Vu Chính Hải nhắm mắt lại. Xem ra chuyến hành trình cũng không quá tệ như hắn đã tưởng tượng mà còn có vẻ thú vị.
Vừa nghĩ đến đó, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng sóng nước ầm ầm.
“Hả?” Vu Chính Hải mở to mắt. Chưởng ấn đánh ra, cương ấn màu vàng kim rực rỡ rọi sáng kết cấu bên trong cỗ quan tài.
Soạt !
Vu Chính Hải có thể cảm nhận được quan tài đang bị đánh văng lên cao rời xa khỏi mặt nước, dẫn đến cảm giác đầu choáng mắt hoa.
“Hung thú trong biển đen?” Nhớ lại lời dặn dò của Tư Vô Nhai, Vu Chính Hải âm thầm suy đoán. Nếu thật sự là hung thú thì tốt nhất hắn không nên ra ngoài.
Soạt !
Cỗ quan tài lại bị sóng lớn đánh văng. Rắc! Hắn nhìn thấy quan tài nứt ra một đường. “Không ổn!”
Vu Chính Hải lập tức truyền nguyên khí vào quan tài, nguyên khí ngưng kết thành một tầng cương khí bảo hộ.
Ầm! Tiếng va đập chấn động khiến quan tài bị đánh bay. Vu Chính Hải tiếp tục điều động cương khí để bảo vệ vách quan tài, nhưng phù văn màu đỏ đã trở nên ảm đạm hơn nhiều.
Vu Chính Hải cau mày. Phù văn sắp hỏng rồi?
Phanh phanh phanh! Bốn phía tiếp tục truyền đến tiếng va đập.
Roạt! Cỗ quan tài rốt cuộc cũng vỡ ra!
Vu Chính Hải đã chuẩn bị tâm lý, quan tài vừa vỡ nát hắn đã đạp trên Bích Ngọc Đao bay về phía trước, đao cương tản ra khắp nơi, chưởng ấn chiếu sáng cả khu vực.
Vu Chính Hải lúc này mới nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh. Biển đen mênh mông vô bờ, không gian hắc ám đè nén, còn cỗ quan tài đã hoá thành bã vụn rơi vào trong nước.
Vu Chính Hải nói với vỏ kiếm trên tay: “Nhị sư đệ, có phải đệ ở sau lưng rủa ta không đó?”
Nhìn quan tài đã vỡ vụn, Vu Chính Hải thở dài, cũng may vỏ kiếm vẫn còn nên không đến nỗi bị mất phương hướng. Đoạn đường còn lại hắn đành phải toàn lực phi hành.
Khi đang đạp trên Bích Ngọc Đao bay nhanh, Vu Chính Hải mới nhớ ra mình đã quên một việc. Con hung thú phá vỡ cỗ quan tài vừa rồi đang ở đâu?
Tiếng kêu vang vọng giữa trời đêm, Vu Chính Hải nhận ra âm thanh đó phát ra từ phía trên đầu mình.
Hắn đánh ra một chưởng ấn hướng lên không trung, để rồi thấy một cảnh tượng mà cả đời này hắn khó lòng quên được.
Một con cá khổng lồ đang bay trên không trung, toàn thân nó to và rộng đến mức muốn bao trùm cả thiên địa. Trông nó như cá chép nhưng lại có hai cánh, đầu trắng, mỏ đỏ, lông có đốm màu xám bạc, tiếng kêu giống loan điểu.
“Đây là… Văn Diêu Ngư? Không phải Xích Diêu?” Vu Chính Hải nín thở. Hắn cảm giác đầu mình còn không to bằng một cái vảy cá.
Dù là người chấp chưởng toàn U Minh Giáo, tung hoành thiên hạ mấy trăm năm, là bát diệp vô địch rong ruổi khắp nơi, Vu Chính Hải vẫn bị con hung thú khổng lồ trước mặt làm rung động.
Thất sư đệ trước đây từng nói con người sẽ luôn tiến về phía trước. Tứ đại sâm lâm cũng thế mà Vô Tận Hải cũng vậy, hoặc là không gian mịt mù như biển đen trước mặt chẳng hạn, đều sẽ bị nhân loại khai phá tìm tòi nghiên cứu.
Vu Chính Hải tăng tốc bay thật nhanh hòng thoát khỏi con hung thú. Văn Diêu Ngư từ trên không lao ầm xuống biển, sóng lớn cuồn cuộn đánh tới.
Vu Chính Hải đánh ra chưởng ấn hình mũi khoan cản lại toàn bộ nước biển, miễn cưỡng vượt qua từng cơn sóng lớn.
Tiếng kêu nghẹn ngào của Văn Diêu Ngư lại vang vọng trên bầu trời đêm. Nó lại một lần nữa nhảy ra khỏi mặt nước. Lần này… nó đánh về phía Vu Chính Hải.
“Không xong!” Vu Chính Hải lập tức cầm lấy Bích Ngọc Đao, đao cương nở rộ trên bầu trời, vừa ra tay đã là Huyền Thiên Tinh Mang!
Dưới sự trợ giúp của vũ khí hoang cấp Bích Ngọc Đao, Huyền Thiên Tinh Mang chỉ cần một giây đã hoàn thành! Thế nhưng ở trước mặt Văn Diêu Ngư lại chẳng tạo ra tác dụng gì lớn lao.
Phanh phanh phanh!
Toàn bộ đao cương đánh vào người Văn Diêu Ngư, trên vây cá của nó xuất hiện những dấu vết màu trắng nhưng thậm chí chẳng thể khiến nó đổ máu mảy may.
Văn Diêu Ngư lao vọt tới!
“Mạnh như vậy?” Một chiêu Huyền Thiên Tinh Mang vừa rồi chỉ như gãi ngứa cho nó.
Vu Chính Hải lại tung người bay lên thiên không, vọt lên phía trên Văn Diêu Ngư. Quân Lâm Thiên Hạ!
Đao cương như thuỷ triều chém về phía Văn Diêu Ngư. Vũ khí hoang cấp phối hợp với Đại Huyền Thiên Chương khiến Vu Chính Hải phát huy được thực lực bát diệp rưỡi.
Đao cương như cuồng phong vũ bão đánh vào thân hình Văn Diêu Ngư khiến nó đau đớn phải ẩn mình xuống biển đen.
“Rắn chắc như vậy?” Quân Lâm Thiên Hạ cũng chỉ có thể khiến nó bị đau.
Biết nơi này không thể lưu lại, Vu Chính Hải nhanh chóng ngự không bay đi, trong lòng lại không ngừng suy nghĩ Văn Diêu Ngư là hung thú cấp bậc nào.
Biển đen lại rung động mạnh mẽ, ngay sau đó Văn Diêu Ngư lại lần nữa bay vọt ra, mang theo sóng cả đánh tới.
Vu Chính Hải bộc phát ra cương ấn phòng ngự ngăn cản bọt nước. Tuy nước biển bị ngăn lại nhưng Vu Chính Hải cũng bị một cơn sóng khổng lồ đánh bay.
Phía sau cơn sóng là cái miệng rộng hoác đen ngòm như một hắc động của Văn Diêu Ngư.
“Trời muốn diệt ta?” Vu Chính Hải nhướng mày. Nguyên khí liên tục bộc phát, hộ thuẫn ngày càng dày đặc. Để duy trì tầng hộ thể, nguyên khí trong cơ thể Vu Chính Hải tiêu hao với tốc độ cực nhanh.
Trong lòng Vu Chính Hải vô cùng nặng nề. Cứ tiếp tục như vậy hắn chắc chắn sẽ phải chết trong miệng Văn Diêu Ngư.
Giờ thì hắn tin rồi. Dưới vực sâu này, thập tử vô sinh.
Dù là người có chuẩn bị đầy đủ như Vu Chính Hải thì khi hạ xuống đáy vực cũng không chạy thoát khỏi nanh vuốt của hung thú, huống chi là những tu hành giả khác.
Ầm! Văn Diêu Ngư không ngừng tấn công hộ thuẫn.
Ngay khi Vu Chính Hải cho là hộ thuẫn của mình sắp vỡ vụn, nửa viên Xích Diêu Chi Tâm đeo bên hông hắn chợt toả ra hồng quang mãnh liệt.
Có lẽ do Vu Chính Hải đã ăn một nửa viên Xích Diêu Chi Tâm nên hồng quang kia dung hợp với khí tức hắn, khiến toàn thân Vu Chính Hải đều phát tán ra hồng quang.
Văn Diêu Ngư nhìn thấy hồng quang, đột nhiên quay đầu lặn xuống nước rồi chìm vào trong biển đen không xuất hiện nữa.
Chỉ trong giây lát, mặt biển lại trở nên im lìm yên tĩnh.
Vu Chính Hải ngơ ngác. Hắn mờ mịt nhìn xung quanh, vẫn không dám tản đi hộ thuẫn quanh người.
Mãi một lúc sau, khi đã chắc chắn không còn gì nguy hiểm, Vu Chính Hải mới thu hồi nguyên khí. Hắn sờ vào nửa viên Xích Diêu Chi Tâm đeo bên hông, âm thầm thở phào nhẹ nhõm. “Sư phụ quả là nhìn xa trông rộng.”
Vu Chính Hải không dám ngừng lại, vội vã đạp lên Bích Ngọc Đao bay theo phương hướng định vị của vỏ kiếm.
Phi hành liên tục ba ngày, rốt cuộc Vu Chính Hải cũng nhìn thấy tia sáng ở cuối đường.
Hắn cuồng hỉ vô cùng, phi hành liên tục trong bóng đêm dài dằng dặc khiến hắn cũng cảm thấy chết lặng hệt như Ngu Thượng Nhung. Vu Chính Hải lập tức tăng tốc bay ra khỏi Hắc Thuỷ Huyền Động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận