Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1697

Năm bạch y tu hành giả đứng bên dưới bỗng nhiên hai mắt đỏ bừng, phóng về phía Lục Châu.
Bọn hắn đã bị âm luật khống chế.
Năm người vọt tới, trong miệng đồng thanh hô lên: “Giết hắn!” Sau đó liều mạng bộc phát toàn bộ lực lượng, chẳng màng sống chết.
Lục Châu nhướng mày, thi triển thần thông Thiên thư Túc Trụ Tùy Niệm và Phật Tổ kim thân.
Ông !
Năm người tựa như phát rồ, gọi ra Mệnh Cung rồi đồng thời tự bạo.
Màn tự bạo này lập tức giết chết không ít hải thú xung quanh, lực lượng phát tiết như muốn hủy thiên diệt địa, kiến trúc trong địa cung nứt ra, lung lay muốn đổ.
Hoàng Thời Tiết và Lý Cẩm Y cuống quýt tiến vào địa cung, hỗ trợ phòng ngự.
Nếu đây không phải là nơi giam cầm Hoả thần Lăng Quang thì cú tự bạo vừa rồi đã hủy nát nơi này.
Lúc này, tiếng đàn bỗng nhiên im bặt. Phi liễn vẫn cao cao tại thượng dừng trên không trung.
Không biết qua bao lâu, nguyên khí phong bạo từ từ tiêu tán, tầm mắt khôi phục rõ ràng, Nhạc Kỳ nghe được tiếng người kia nói:
“Bạch Trạch.”
Be !
Bạch Trạch phun ra một luồng bạch quang về phía Lục Châu, lực lượng Thiên Tướng lập tức được khôi phục.
Nhạc Kỳ kinh ngạc vô cùng, năm người cùng lúc tự bạo mà hắn vẫn vô sự?
Sắc mặt Lục Châu thản nhiên, giữa hai trán ẩn chứa sát khí bay về phía phi liễn: “Lão phu muốn ngươi xuống, ngươi nhất định phải xuống!!”
Hư ảnh loé lên, Lục Châu trực tiếp xuất hiện phía trên phi liễn, giáng xuống một chưởng.
Ầm!
Phi liễn vỡ vụn rơi xuống. Nhạc Kỳ bị đánh rơi xuống, hai chân đạp đất tạo thành hai hố sâu, toàn thân tê dại mất một lúc.
Hai mắt hắn trừng to nhìn Lục Châu… Người này sao lại mạnh như vậy? Hắn là đại chân nhân bao nhiêu Mệnh Cách?
Nhạc Kỳ không mất thêm thời gian suy nghĩ, cấp tốc lấp loé rời đi.
Lục Châu cũng cảm nhận được loại lực lượng đặc thù kia, rõ ràng mạnh hơn Diệp Chính và Thác Bạt Tư Thành đến mấy phần. Hắn cảm giác mọi thứ xung quanh đều bị biến chậm.
“Làm thời gian chảy chậm lại?”
Lục Châu vận chuyển lực lượng Thiên Tướng lưu chuyển khắp kỳ kinh bát mạch, thoát ly khống chế.
Quả nhiên trong trạng thái bị làm chậm, phản ứng, cảm giác và thị giác của Lục Châu đều chậm lại mấy nhịp. Khi khôi phục, Nhạc Kỳ đã xuất hiện trên lưng một con hải thú, tiếng đàn lại bay ra tứ phía.
“Ngươi mạnh hơn ta tưởng tượng…” Nhạc Kỳ hừ lạnh một tiếng, mười ngón tay vung mạnh.
Tiếng đàn càn quét tứ phương, toàn thân đám hải thú biến thành màu đỏ rực.
Lục Châu tung người bay lên, đánh ra vô số chưởng ấn.
Âm cương và chưởng ấn xen lẫn, hoà vào nhau trên bầu trời. Hai người đánh đến đất trời điên đảo, hôn thiên địa ám.
Bên trong địa cung, Hoàng Thời Tiết và Lý Cẩm Y lo lắng nhìn ra bên ngoài.
Bọn hắn biết mình không thể đi ra, trong trận chiến cường đại ngoài kia, bọn hắn chỉ là con sâu cái kiến.
Toàn bộ trận văn trong địa cung sáng lên, giữ vững các vách tường không cho nó sụp đổ.
Hoàng Thời Tiết nhìn về phía Tư Vô Nhai và Giang Ái Kiếm, thở dài nói:
“Cơ huynh ở bên ngoài đối chiến với cường địch, việc của chúng ta là thủ hộ bọn hắn, không thể để xảy ra sai lầm gì.”
“Vâng.”
Lúc này, huyết vụ đã bao vây Tư Vô Nhai cùng Giang Ái Kiếm, không ngừng vận chuyển. Trên người cả hai ướt đẫm mồ hôi và tia máu.
Hoàng Thời Tiết thấy sắc mặt Tư Vô Nhai trắng bệch, không khỏi thở dài lắc đầu.
Tiếng đánh nhau kịch liệt kéo dài nửa canh giờ, Trọng Minh Sơn không ngừng rung động như một chiếc thuyền con giữa cơn sóng cả.
Trên không trung.
Lục Châu sử dụng tu vi bản thân và lực lượng Thiên Tướng mới có thể đánh bất phân thắng bại với Nhạc Kỳ.
Hai người lại va chạm rồi lùi ra sau.
Nhạc Kỳ gọi ra Tinh Bàn, khoé miệng nhếch lên thành nụ cười lạnh: “Thì ra ngươi chỉ có lĩnh ngộ đạo lực lượng, số lượng Mệnh Cách không đủ.”
Chiến đấu lâu như vậy, hắn đã thăm dò xong Lục Châu.
Ông !
Hắc sắc Tinh Bàn đen như mực nhưng lại toả ra hắc quang lấp lánh, Nhạc Kỳ cố ý lộ ra Mệnh Cách của mình: hai mươi bốn Mệnh Cách! Trong đó có một Mệnh Cách hơi ảm đạm, rõ ràng mới mở ra chưa lâu.
“Trò hay bắt đầu rồi.” Nhạc Kỳ âm trầm cười.
Lục Châu nhìn thấy hắc sắc Tinh Bàn, thầm nghĩ, chẳng trách Dương Kim Hồng lại gọi hắn là đại chân nhân tiếp cận Thánh nhân.
Hắc sắc quang trụ ồ ạt xạ kích về phía Lục Châu, bên trong ẩn chứa đạo lực lượng.
Lục Châu gọi ra Vị Danh Thuẫn ngăn ở phía trước. Ầm!
Lực lượng va chạm đẩy Vị Danh Thuẫn và Lục Châu bay lùi ra sau. Lục Châu truyền vào lực lượng Thiên Tướng, Vị Danh Thuẫn lấp lánh kim quang đến chói mắt.
Nhạc Kỳ: “Hả?”
Hai người lại tiến vào giai đoạn kịch đấu.
Hải thú từ hai bên bay lướt tới, một con hải thú hình thoi quỷ dị vọt về phía Lục Châu, lực lượng của nó trên thú vương và dưới thú hoàng một chút.
“Đừng quên ta cũng là ngự thú sư. Tạm biệt!” Nhạc Kỳ cười nói.
Khi con hải thú vọt tới trước mặt, Lục Châu nổi giận quát lên: “Cút!” Bàn tay vung ra một tấm Một Kích Chí Mạng.
Thẻ Một Kích Chí Mạng hoá thành một đạo kim sắc chưởng ấn của Phật môn: Đại Kim Cương Luân Thủ Ấn đánh vào con hải thú.
[Ting ! đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 2.000 điểm công đức.].
Trong nháy mắt miểu sát hung thú!
“Ngươi là người trong Phật môn?! Ngươi dám giết hải thú ta nuôi?” Nhạc Kỳ phẫn nộ nói, hắn không còn bình tĩnh được như trước.
Nhạc Kỳ đột nhiên thu hồi tất cả lực lượng Mệnh Cách và Tinh Bàn, toàn thân bốc lên hắc vụ, hai mắt lồi ra.
“Ta muốn ngươi đền mạng cho nó!”
Hắn thi triển lực lượng của thánh vật Ma Thần, luồng sáng màu u lam đánh về phía Lục Châu.
“Ha ha ha… Nhạc chân nhân, ngài rốt cuộc đánh thật rồi.” Dương Kim Hồng ngồi bệt dưới đất, hai mắt hiện tinh quang, “Tôn nghiêm của Thái Hư không thể bị xâm phạm!”
Nhạc Kỳ vọt tới với tốc độ cực nhanh.
Lục Châu vừa định nhấc chưởng ngăn cản, lại phát hiện lực lượng Thiên Tướng không còn thừa bao nhiêu.
Hắn rơi xuống đất.
Nhạc Kỳ sao có thể bỏ qua cơ hội này. “Định!”
Quang mang màu u lam dập dờn bốn phía, Lục Châu lại cảm nhận được lực lượng giam cầm kỳ bí kia… vừa quen thuộc vừa cường đại.
Nhưng lần này hắn đã không còn bị giam cầm.
Mắt thấy Nhạc Kỳ đã vọt tới trước mặt, Lục Châu thản nhiên phất tay áo nói: “Xuống!”
Trong tay áo Lục Châu, tấm thẻ Một Kích Chí Mạng vỡ vụn. Lại là Đại Kim Cương Luân Thủ Ấn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận