Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1000

“Đưa ra?” Lục Châu kinh ngạc.
“Cho dù các thế lực khác tìm đến Thiên Luân sơn mạch cũng chưa chắc sẽ ra tay. Vì thế nếu ta đem Mệnh Cách Chi Tâm ném ra thì nó sẽ biến thành sợi dây dẫn nổ. Một khi Dư Trần Thù xuất hiện, người chỉ việc thuận tay lấy thủ cấp của hắn. Còn nếu Thiên Luân sơn mạch có cao thủ khác thì bọn hắn chắc chắn sẽ đánh nhau để tranh giành, sư phụ chỉ cần ngồi làm ngư ông đắc lợi là được. Có đôi khi minh hữu kiên cố nhất cũng sẽ sụp đổ trước lợi ích lớn lao.” Tư Vô Nhai nói.
Mạnh Trường Đông câm nín.
Lục Châu vuốt râu gật đầu. Phương pháp rất hợp lý, nhưng nghe qua lại có vẻ hèn hạ vô sỉ là thế nào?
“Sư phụ có thể đưa thi thể Ngung thú đến Thiên Luân sơn mạch, giả tạo thành cảnh tượng Ngung thú chạy trốn. Làm vậy cũng sẽ giúp Vân Sơn bớt đi áp lực.”
Mạnh Trường Đông gật mạnh đầu: “Ý kiến hay.”
Tư Vô Nhai tiếp tục nói: “Vì phòng ngừa xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đồ nhi còn có hai phương án dự phòng khác.”
Mạnh Trường Đông câm nín.
“Phương án dự phòng thứ nhất, tu vi của đại sư huynh và nhị sư huynh cao thâm, trước khi sư phụ đến Thiên Luân sơn mạch hãy lệnh cho hai sư huynh tới Thiên Vũ Viện khiêu chiến. Sư phụ lưu lại ấn ký trên người các sư huynh, nếu Dư Trần Thù xuất hiện ở Thiên Vũ Viện, hai vị sư huynh không cần loại bỏ ấn ký. Nếu Dư Trần Thù không có ở đó thì loại bỏ ấn ký đi.”
Tư Vô Nhai càng nói càng hăng hái. “Phương án dự phòng thứ hai…”
“Được rồi.” Lục Châu mở miệng ngắt lời hắn.
Ý tưởng nhiều cũng khiến người ta rất nhức đầu. Đồ nhi này ngày ngày nghĩ nhiều như thế không thấy mệt mỏi sao?
Tư Vô Nhai vội khom người nói: “Khiến sư phụ chê cười, đây đều chỉ là một số biện pháp thô thiển, chủ yếu vì đồ nhi không quá rõ ràng chuyện ở hồng liên giới.”
Mạnh Trường Đông thầm oán một câu, mẹ nó thế này mà còn không rõ ràng? Nếu hiểu rõ thì ngươi còn có bao nhiêu ý tưởng xấu nữa đây?
Lục Châu bình tĩnh nói: “Những biện pháp này của ngươi đương nhiên rất tốt, nhưng vi sư làm việc sao phải lén lén lút lút như vậy?”
“Sư phụ dạy phải, mọi âm mưu đều phải khuất phục trước sức mạnh tuyệt đối. Là đồ nhi cứ tự cho mình thông minh.”
Mạnh Trường Đông vốn định nói xen vào hai câu, chủ ý của Tư Vô Nhai tuy không hẳn là diệu kế nhưng cũng rất có tính khả thi, ít nhất cũng là phương pháp thoả đáng. Nhưng nghĩ lại tu vi Lục tiền bối mạnh đến không hợp lẽ thường, hắn đành nuốt xuống. Dù là mưu kế diệu đến đâu, ở trước mặt sức mạnh tuyệt đối cũng không còn ý nghĩa.
Tư Vô Nhai chính là người có trải nghiệm rõ ràng về việc này nhất trong số các thành viên Ma Thiên Các.
Lục Châu gật đầu: “Tình hình Ma Thiên Các gần đây thế nào rồi?”
“Bốn vị trưởng lão đều đã tấn thăng cửu diệp, tam sư huynh hơi chậm một chút nhưng cũng đã là bát diệp. Huynh ấy tu luyện rất khắc khổ, đồ nhi cho rằng không bao lâu nữa huynh ấy cũng sẽ vào cửu diệp thôi. Chiêu Nguyệt sư tỷ bề bộn chuyện quốc sự, chỉ mới tăng thêm nhất diệp, đồ nhi cảm thấy chuyện này hơi kỳ quặc nên định mấy ngày nữa sẽ đến Thần Đô xem tình hình thế nào.”
“Ngoài ra, đoạn thời gian trước Hoàng Thời Tiết của Bồng Lai đảo muốn xung kích cửu diệp nhưng lại khổ vì không có đủ thọ mệnh. Đồ nhi tự mình chủ trương, tặng cho bọn họ hai viên trái tim sinh mệnh.” Tư Vô Nhai nói.
Lục Châu gật đầu:
“Làm tốt lắm. Bồng Lai đảo đã trợ giúp Ma Thiên Các không ít, hai viên trái tim sinh mệnh chẳng đáng là gì. Mấy chuyện nhỏ nhặt này ngươi cứ tự chủ trương, không cần báo cáo với vi sư.”
Tư Vô Nhai khẽ gật đầu rồi nói tiếp: “Mấy ngày trước Giang Ái Kiếm có đến Ma Thiên Các…”
“Hắn thì có việc gì?” Lục Châu nghi hoặc hỏi.
“Hắn nói muốn đến thăm bà nội mình nhưng lại không muốn ở trong cung, hắn muốn xin Chiêu Nguyệt sư tỷ một tấm lệnh bài tự do ra vào hoàng cung. Đồ nhi thấy thời cuộc chưa yên ổn nên từ chối. Đợi thời cơ chín muồi rồi cho hắn sau.”
Nếu Lục Châu đang ở kim liên giới thì đã đồng ý việc này, nhưng Lục Châu rời khỏi kim liên giới đã lâu, không còn nắm rõ tình hình ở đó. Tư Vô Nhai hành động như vậy hẳn là có suy tính của mình, Lục Châu không muốn nhúng tay vào.
“Được. Vi sư còn có chuyện cần dặn dò.”
“Xin sư phụ phân phó.”
“Vi sư đã lớn tuổi, rất nhiều chuyện không còn đủ tinh lực để làm. Hoàng đế Đại Đường Lý Vân Tranh đọc đủ thi thư, cần mẫn hiếu học, là nhân tài hiếm có. Vi sư đã tự mình chủ trương để ngươi thu hắn làm đồ đệ.”
Tư Vô Nhai giật mình, kinh ngạc ngẩng đầu lên: “Sư phụ, người, người thay đồ nhi thu… đồ đệ?”
“Ngươi không muốn?” Lục Châu nghi hoặc.
Tư Vô Nhai lập tức xua tay nói: “Đồ nhi không dám, đồ nhi chỉ là sợ sẽ dạy hư đồ đệ. Người này dù sao cũng là vua của một nước, nếu có chút sai lầm thì chẳng phải đồ nhi sẽ trở thành tội nhân thiên cổ hay sao?”
“Vi sư tin tưởng năng lực của ngươi. Ngươi đã từng làm thái phó, lúc cần tự tin sao lại hạ thấp mình như thế?” Lục Châu nhíu mày nói, “Chuyện này đã định, ngươi đừng làm vi sư thất vọng.”
“Vâng…” Tư Vô Nhai khom người đáp.
“Nếu không còn chuyện gì khác, Mạnh hộ pháp sẽ truyền lại tin tức của hồng liên giới cho ngươi. Lui xuống đi.”
Mạnh Trường Đông và Tư Vô Nhai đồng thanh nói: “Vâng.”
Mạnh Trường Đông nhanh chóng thu hồi trận đồ, hành lễ với Lục Châu rồi xoay người rời đi.
Lục Châu lại gọi Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải đến.
“Vi sư có việc quan trọng muốn giao cho các ngươi.”
“Xin sư phụ phân phó.” Vu Chính Hải đáp, “Chuyện Thiên Luân sơn mạch người cứ giao cho đồ nhi và nhị sư đệ, cam đoan sẽ không làm hỏng việc.”
Lục Châu lắc đầu. “Không phải chuyện này. Vi sư lệnh cho hai người các ngươi đến Thiên Vũ Viện, ẩn trong bóng tối điều tra hành tung của Dư Trần Thù, chỉ cần xác định hắn có ở Thiên Vũ Viện hay không là được, không được gây sự làm lớn chuyện.”
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung mặt đều nghệt ra.
Lục Châu vung tay đánh ra hai đạo ấn ký, ấn ký bay tới dung nhập vào cơ thể hai người.
“Nếu không nhìn thấy Dư Trần Thù thì tiêu trừ ấn ký, tự mình xử trí.”
“Vâng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận