Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1034

Khâu Hợp ngẩng đầu nhìn Tư Không Bắc Thần, không khỏi trợn tròn mắt. Không biết là tên hỗn đản nào lại dám tự mình ẩu đả Tư Không Bắc Thần, đúng là cái thứ hại người không dùng dao!
Lúc này, Lục Châu mới lạnh nhạt mở miệng: “Lui ra.”
Lý Vân Tranh lùi lại trở về chỗ ngồi. Lục Châu tung ra mấy chưởng, lam liên xuất hiện bay về phía Tư Không Bắc Thần.
Các trưởng lão Thiên Vũ Viện tròn mắt nhìn Lục Châu tung ra lam liên… Bọn hắn biết kim liên, hắc liên, nhưng lam liên lại là cái gì?
Lam liên nở rộ tản ra sinh cơ cường đại dung nhập vào cơ thể Tư Không Bắc Thần. Thần thông trị liệu phát huy tác dụng kinh người, những vết sưng tím trên người Tư Không Bắc Thần từ từ biến mất, vẻ mặt đồi phế thê thảm cũng dịu đi không ít. Tư Không Bắc Thần chậm rãi mở mắt.
Được Nhiếp Thanh Vân nâng đỡ, Tư Không Bắc Thần ngẩng đầu nhìn lên, mái tóc trắng xoá nay rối bời trông cực kỳ chật vật. Thấy Lục Châu, hắn nở nụ cười yên tâm: “Lục huynh.”
Lục Châu mặt không đổi sắc nói: “Ai đả thương ngươi?”
Tư Không Bắc Thần nhìn quanh, thấy có đệ tử Vân Sơn, Thiên Liễu Quan và Ma Thiên Các, lập tức hiểu ra mình được cứu.
“Không nhìn rõ lắm, dưới tầng hầm quá tối. Nhưng một trong số đó… là Dư Trần Thù.”
Hắn hít sâu ba lần mới nói được hết câu. Lục Châu gật đầu: “Dìu hắn ngồi dậy.”
Nhiếp Thanh Vân đỡ Tư Không Bắc Thần ngồi lên ghế. Lục Châu nhìn về phía đám người Khâu Hợp:
“Ngươi nói xem, việc này nên tính toán thế nào?”
Đám trưởng lão ngơ ngác đến không thể ngơ ngác hơn. Dư Trần Thù đã chết rồi, thế vẫn không đủ sao?
“Ta thật sự không biết ai đã đánh Tư Không Bắc Thần. Nhà giam dưới lòng đất bình thường chỉ có Viện trưởng và người hầu thân cận mới có thể đi vào. Những người khác đều không được phép xuống đó đâu!” Khâu Hợp càng nói càng kích động.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng kêu vang dội: “Phụ quốc công giá lâm.”
Ngay sau đó, một nam tử trung niên đầu đội mũ gấm, thân mặc quan phục, tay chắp sau lưng chậm rãi đi vào đại điện. Sau lưng hắn có bốn tên thuộc hạ hông đeo bội đao tuỳ tùng theo sau.
Bước vào Lễ Thánh điện, Phụ quốc công Thôi An dừng bước, ánh mắt như chim ưng quan sát đám người trong đại điện, từ mấy trưởng lão Thiên Vũ Viện đang quỳ đến đám người Vân Sơn đứng thẳng, sau đó nhìn Lục Châu sắc mặt lạnh nhạt và Vương Sĩ Trung đầy vẻ đồi phế, cuối cùng nhìn đến tiểu hoàng đế Lý Vân Tranh.
“Thần tham kiến bệ hạ.” Thôi An nói.
“Ngươi tới đây làm gì?” Lý Vân Tranh hỏi.
“Bệ hạ, nơi này phản tặc nhiều rất không an toàn, mời bệ hạ di giá về cung.”
Thôi An vừa nói xong đã phất tay, không cho hoàng đế cơ hội tranh luận. Bốn tên thuộc hạ sau lưng hắn lập tức đi về phía Lý Vân Tranh.
Vương Sĩ Trung thầm hô một tiếng không ổn, len lén lui lại mấy bước. Lý Vân Tranh cau mày, trong lồng ngực trầm trọng đến không thở nổi.
Cảnh tượng như vậy đã xảy ra rất nhiều lần, là chuyện rất bình thường ở hoàng cung. Lý Vân Tranh khi xưa không so đo, nhưng bây giờ không giống lúc xưa, hắn đã thấy được hy vọng, vậy mà tên quốc công đại thần này lại muốn tự tay bóp chết hy vọng của hắn, Lý Vân Tranh sao có thể không khó chịu.
“Sư công.” Lý Vân Tranh nhìn sang Lục Châu với ánh mắt khẩn cầu.
Lục Châu phất tay với Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung. Hai người hiểu ý, chờ bốn tên thuộc hạ vừa đến gần, hai tia đao cương và hai tia kiếm cương lập tức dùng thế sét đánh không kịp bưng tai vạch qua cổ bốn người.
Bịch bịch bịch bịch.
Bốn tên thuộc hạ trừng to mắt, ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có đã ngã gục xuống đất.
Thôi An nhướng mày. Cũng chỉ vẻn vẹn là nhướng mày mà thôi, cái chết của bốn người này chẳng thể khiến hắn tức giận.
Hắn nhìn về phía Lục Châu, thản nhiên nói: “Ta nghe đồn là có người đã giết Dư Trần Thù. Các hạ chính là cao thủ họ Lục trong lời đồn đó sao?”
Lý Vân Tranh trầm giọng nói: “Thôi An, thấy trẫm đã không quỳ xuống lại còn dám bất kính với sư công, ngươi thật to gan!”
Thôi An không để ý tới Lý Vân Tranh đang tức giận đầy mình. “Bệ hạ, tuổi người còn nhỏ, rất dễ bị kẻ khác mê hoặc. Sau khi chuyện này kết thúc thần sẽ đích thân đến thỉnh tội với bệ hạ. Bốn vị quốc công khác cũng đang trên đường tới đây.”
Lý Vân Tranh vốn định cãi với hắn một trận nhưng Lục Châu đã đưa tay ngăn lại. Lục Châu thản nhiên hỏi:
“Ngươi chính là một trong năm vị quốc công, Phụ quốc công Thôi An?”
Nếu thuộc hạ của hắn còn sống hẳn đã tức giận chỉ trích Lục Châu tội gọi thẳng tên quốc công. Nhưng Thôi An không hề tỏ ra tức giận mà chắp tay sau lưng nói: “Đúng vậy.”
“Hình như ngươi không vừa lòng với lão phu?” Lục Châu nhìn ra vẻ khinh thị trong mắt hắn.
Điều này khiến Lục Châu cảm thấy khá thấy kỳ quái. Các trưởng lão Thiên Vũ Viện đều biết Lục Châu đánh giết Dư Trần Thù, từ khi vào đại điện đến giờ không một trưởng lão nào dám có thái độ không tốt với hắn. Tên Phụ quốc công Thôi An này dựa vào cái gì mà tự tin như thế?
Thôi An trầm giọng nói:
“Vừa lòng? Chẳng lẽ các hạ không biết nơi này là Thiên Vũ Viện? Các hạ giết Viện trưởng Dư Trần Thù còn dám tìm đến tận cửa mới thật khiến người ta khó hiểu.”
Lục Châu lắc đầu. “Dư Trần Thù mưu hại bằng hữu của lão phu, chẳng lẽ không nên giết?”
“Có nên giết hay không, không phải do các hạ mà là Đại Lý Tự định đoạt, huống chi Dư Trần Thù là phụng mệnh triều đình đi chấp hành nhiệm vụ.” Thôi An nói.
“Phụng mệnh triều đình?” Lục Châu quay đầu nhìn Lý Vân Tranh. “Ngươi là hoàng đế, ngươi có hạ lệnh này không?”
Lý Vân Tranh vội vàng lắc đầu đáp: “Sư công, ta sao có thể ra mệnh lệnh như thế được. Thôi An, ngươi dám khi quân phạm thượng?”
Đối mặt với chất vấn của tiểu hoàng đế, Thôi An mặt không đổi sắc bịa chuyện: “Ngươi cho rằng bắt cóc hoàng đế sẽ có thể áp chế ta?”
Lục Châu chẳng buồn trả lời nữa. Hắn vốn cho rằng mình giết Dư Trần Thù đã đủ để chấn nhiếp Thiên Vũ Viện và triều đình, thật không ngờ vẫn luôn có những kẻ đuôi mù như thế. Nhưng nghĩ lại cũng có thể hiểu được, người nhiều như vậy, khó tránh khỏi sẽ có những kẻ luôn thích tự mình bịt tai bịt mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận