Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 508

Lục Châu nhất định phải tìm lại được thuỷ tinh cầu ký ức. Chỉ là diện tích lãnh thổ Nhung Tây Nhung Bắc quá rộng lớn, biết đi đâu mà tìm?
Thật là một vấn đề đau đầu.
Tư Vô Nhai nghe Lục Châu nói thế, trong lòng không khỏi vui mừng. Sư phụ không tin hắn, không sao, ít nhất người sẽ không trách tội hắn vì chuyện này.
Còn thuỷ tinh cầu ký ức, hắn cố nghĩ cách tìm về là được. Dù là trảm kim liên, khai diệp không cần kim liên hay xuất hiện cảnh giới cửu diệp thì rốt cuộc thế giới này cũng đã mở sang một trang mới!
Lục Châu đang định nói tiếp thì bên ngoài chợt truyền đến thanh âm.
“Đồ nhi bái kiến sư phụ !”
“Đồ nhi bái kiến sư phụ !”
Tiếng hô càng lúc càng lớn, gần như là rống lên.
Tiểu Diên Nhi chống nạnh nói: “Bát sư huynh, huynh có gọi cũng vô dụng thôi, huynh không được vào trong!”
“Tiểu sư muội, cho ta vào đi, hôm nào ta mang đồ ăn ngon đến cho muội, ngoan đi mà !”
“Hổng có thèm!”
Tiếng cãi vã bên ngoài khiến Lục Châu nhíu mày, hắn tiện tay vung lên, cương khí đẩy mở cửa phòng. “Cho nó vào.”
Tiểu Diên Nhi le lưỡi làm mặt quỷ với Chư Hồng Cộng rồi mới tránh sang một bên.
Chư Hồng Cộng cười hắc hắc nói: Tiểu sư muội, muội nên cười lên, nếu muội chịu cười một cái chắc chắn sẽ rất đáng yêu!”
Nói xong hắn vội vàng chạy vào Đông Các.
Tiểu Diên Nhi nhảy lên mái hiên ngoài sân viện, ngồi giữa hai chữ Đông Các, tình cờ nhìn thấy Phan Trọng và Chu Kỷ Phong đi tới bèn nở nụ cười nói:
“Ê ê ê, các ngươi cũng muốn đi vào sao?”
“Á? Bọn ta đi ngay! Đi ngay đây !”
Phan Trọng lập tức lôi kéo Chu Kỷ Phong chạy thục mạng về hướng khác.
Chạy mau, bà cô lại muốn chơi sáo lộ mới, thật là đáng sợ mà!
Hai người biến mất nhanh như chớp.
Tiểu Diên Nhi sờ sờ gương mặt nhỏ, mếu máo nói: “Rõ ràng mình vừa cười mà ta…”
Vừa bước qua cửa, Chư Hồng Cộng lập tức quỳ phịch xuống dập đầu nói: “Cầu xin sư phụ tha thứ cho thất sư huynh!”
Hắn đến đây là để cầu tình chứ chẳng vì điều gì khác nên không cần phải rào trước đón sau.
“Cầu tình?” Lục Châu nhìn Chư Hồng Cộng.
“Sư phụ, thất sư huynh không phải như người nghĩ đâu!” Chư Hồng Cộng đánh bạo giải thích. “Nếu không nhờ có thất sư huynh, đồ nhi đã chết từ lâu. Nếu không nhờ thất sư huynh tương trợ, đại sư huynh cũng đã chết mất, ngay cả nhị sư huynh cũng khó lòng sống sót! Sư phụ, thất sư huynh thật sự không tệ như người nghĩ mà!”
Nghe vậy Lục Châu khẽ nhíu mày. Còn chưa kịp mở miệng, Tư Vô Nhai đã đứng lên. “Nói mấy chuyện đó không có ý nghĩa đâu lão bát. Đừng nói nữa.”
“Chờ đã.” Giọng Lục Châu trầm xuống. “Chư Hồng Cộng, nói đi.”
Chư Hồng Cộng vẻ mặt đưa đám nói:
“Thất sư huynh vì muốn giữ mạng cho đồ nhi nên không quản ngại gian nan đến Thiên Tuyển Tự cầu xin lão hoà thượng kia, quỳ ngoài cổng ba ngày, lão hoà thượng mới đồng ý cho mượn Bảo Thiền Y! Đồ nhi quay về Ma Thiên Các, cho dù có phải mất mạng cũng phải giúp đỡ thất sư huynh… Sư phụ có thể trừng phạt đồ nhi, nhưng đồ nhi không thể làm kẻ vong ân phụ nghĩa!”
“Nhị sư huynh vốn là người đoản mệnh, cũng nhờ thất sư huynh lật tung cả Đại Viêm mới có thể tập hợp đầy đủ phù văn khắc vào Trường Sinh Kiếm.”
“Còn có đại sư huynh…”
Chư Hồng Cộng vừa nói đến đây, Tư Vô Nhai đã trầm giọng nói: “Câm miệng.”
Chư Hồng Cộng vội vàng im miệng lại.
Lục Châu bỗng nhiên phẩy tay, một đạo chưởng ấn bay ra!
Chát! Tát thẳng vào mặt Tư Vô Nhai.
Ánh mắt Lục Châu nhìn hắn đầy thâm thuý. “Ngươi tưởng mình vĩ đại lắm sao? Ngươi cho rằng ngươi có thể gánh lấy tất cả? Muốn làm anh hùng, bản toạ có thể thành toàn cho ngươi!”
Lại một chưởng vỗ ra. Toàn thân Tư Vô Nhai run lên, hắn không chạy trốn mà nhắm mắt lại.
Ầm!
Tư Vô Nhai không cảm thấy đau đớn hay có tổn thương nào trên người. Hắn sợ hãi mở to mắt, phát hiện chiếc ghế bên cạnh mình đã hoá thành bột mịn.
Lục Châu thu tay nói: “Chư Hồng Cộng.”
Chư Hồng Cộng liếc nhìn Tư Vô Nhai rồi đánh bạo nói: “Thất sư huynh, ta thật không rõ có cái gì mà không nói được? Chuyện đại sư huynh từng chết một lần là sự thật! Mà huynh cứu huynh ấy cũng là sự thật!”
“Từng chết một lần?” Lục Châu nghi hoặc hỏi. Người chết còn có thể sống lại?
Đúng lúc này.
Minh Thế Nhân xuất hiện bên ngoài Đông Các, Tiểu Diên Nhi vội nhảy xuống.
Minh Thế Nhân đưa tay sờ đầu nàng, không bị ngăn trở, hắn thẳng bước đi vào trong phòng, vừa đi vừa nói:
“Đại sư huynh từng chết một lần là thật, thất sư đệ đã cứu đại sư huynh cũng là thật. Sư phụ, người lệnh cho đồ nhi điều tra Ám Võng, đồ nhi đã tra. Trong lúc vô tình đồ nhi tìm được nhật ký của thất sư đệ, trong đó có ghi chép về thời kỳ tử vong của đại sư huynh!”
Minh Thế Nhân lấy trong ngực áo ra một quyển nhật ký, hai tay dâng lên cho Lục Châu.
Thấy quyển nhật ký, chân mày Tư Vô Nhai nhíu chặt, kinh hãi nhìn Minh Thế Nhân.
Lục Châu mở quyển nhật ký ra, trên đó viết:
Đại Viêm năm Vĩnh Thanh thứ 154, ngày 24 tháng 3, đại sư huynh mất.
Đại Viêm năm Vĩnh Thanh thứ 154, ngày 28 tháng 3, dùng nước trồng xương, đại sư huynh vẫn trong trạng thái tử vong.
Đại Viêm năm Vĩnh Thanh thứ 154, ngày 05 tháng 4, dùng nước trồng xương.
Đại Viêm năm Vĩnh Thanh thứ 154, ngày 02 tháng 5, dùng nước trồng xương, đại sư huynh sống lại.
Thấy biểu tình sư phụ càng lúc càng nghiêm trọng, Minh Thế Nhân là người đầu tiên quỳ xuống.
“Đồ nhi không dâng quyển nhật ký lên ngay cho sư phụ, đồ nhi biết tội!”
Chư Hồng Cộng quỳ dưới đất không dám nhúc nhích.
Tư Vô Nhai cũng quỳ xuống, trên mặt không biểu tình.
Quyển nhật ký ghi chép rất tỉ mỉ xác thực, cũng có biện pháp cứu chữa cụ thể. Cho dù tâm tư Tư Vô Nhai có sâu cỡ nào cũng không thể làm sẵn thứ này để lừa bịp người khác.
Nhìn thấy hai chữ “Sống lại”, trái tim Lục Châu nhói lên, không biết tâm trạng lúc này là buồn hay vui.
Có lẽ hắn vốn là kẻ ngoài cuộc, không cần phải thấy thương hại đám nghiệt đồ này. Thân là người xuyên không, hắn nên vô tình, đối đãi lạnh nhạt với tất cả mọi người.
Thế giới này quá rộng lớn, lòng người hiểm ác, một lần không nỡ là vạn kiếp bất phục… Từ khi xuyên không tới, Lục Châu đã biết rõ hắn không được phép nhân từ nương tay.
Muốn sinh tồn trên mảnh đất lao tù mạnh được yếu thua này nào có dễ dàng? Từ khi hắn đến đây, Ma Thiên Các đã gặp qua biết bao nhiêu là khó khăn.
Dù là Cơ Thiên Đạo hay là Lục Châu hiện tại thì hắn cũng chỉ có thể đi trên con đường này, kiên định bước về phía trước. Những thứ khác không cần hỏi đến.
Thay vì để Lục Châu ép hỏi, chẳng bằng để Vu Chính Hải tự mình nói ra.
Lục Châu không thể để mất lý trí. Cũng sẽ không mất lý trí.
Bạn cần đăng nhập để bình luận