Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2106: Xâm lấn cửu liên

“Đáng chết!”
Đám đông lập tức vọt xuống, bắt đầu điên cuồng giết chóc.
Bọn hắn muốn thay đổi hiện trạng, muốn tìm cách tự cứu lấy bản thân. Trước lúc đó, cần phải thanh trừ hết những chướng ngại.
Diệp Thiên Tâm, Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung sử dụng phù văn thông đạo đi tới Trứ Ung điện.
“Dựa theo kế hoạch của thất sư đệ, muội và Chiêu Nguyệt lĩnh ngộ đại đạo sẽ gặp một số nhân tố không xác định. Ta và nhị sư đệ sẽ bảo hộ các muội tiến vào Thiên Khải Chi Trụ nội hạch.” Vu Chính Hải nói, “Hiện tại đến phiên Chiêu Nguyệt.”
Diệp Thiên Tâm khẽ gật đầu: “Chẳng trách các huynh lại đến kịp thời như thế… Thanh Đế đồng ý không?”
“Thanh Đế tiền bối không có lựa chọn nào khác, hắn vốn định tự mình giám sát hai chúng ta lĩnh ngộ đại đạo, nhưng dự cảm được Thiên Khải Chi Trụ sắp sập, bây giờ hắn không còn tâm tình để ý tới việc đó nữa.” Vu Chính Hải thở dài nói.
Thanh Đế, Bạch Đế, Xích Đế đều muốn dùng cơ hội này để trở về Thái Hư. Nhưng bây giờ Thái Hư đã sắp sập, kế hoạch trở về Thái Hư cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Diệp Thiên Tâm lại hỏi: “Vậy tam sư huynh và tứ sư huynh thì sao?”
“Thái độ của Xích Đế không rõ, vẫn luôn mang theo hai người bọn họ, chẳng biết đã đi đâu.”
Ngu Thượng Nhung nói: “Đừng lo lắng, Xích Đế sẽ không làm chuyện ngốc nghếch, chúng ta cứ làm theo kế hoạch trước đi.”
“Ừm.”
Ba người bay về phía Đồ Duy điện.
Ma Thiên Các.
Lục Châu, Giang Ái Kiếm và Bạch Đế xuất hiện trong hư không.
Bạch Đế ngắm nhìn bốn phía, thưởng thức nói: “Thật là một nơi xinh đẹp, nếu ngày nào đó hòn đảo thất lạc không còn thích hợp để cư ngụ, bản đế sẽ tới nơi này xin một gian phòng, làm láng giềng của Cơ huynh có được không?”
Giang Ái Kiếm cười nói: “Ngài sẽ hối hận.”
“Hả?”
“Cơ tiền bối thường xuyên làm ra mấy hiện tượng kỳ quái… à không không, huyền diệu khó lường, chỉ sợ sẽ khiến ngài phải kinh hãi.” Giang Ái Kiếm đáp.
“Có lý.” Bạch Đế biết rõ Ma Thần thích nghiên cứu thiên địa ràng buộc, tìm kiếm trường sinh chi đạo, đương nhiên sẽ gây ra rất nhiều động tĩnh.
Lục Châu nói: “Xuống dưới đi.”
Ba người đáp xuống Nam Các. Người đầu tiên bọn hắn nhìn thấy chính là Tư Vô Nhai.
Tư Vô Nhai đã khôi phục tu vi, thân thể khoẻ mạnh, khí tức nho nhã vẫn y như năm đó, hắn tự tin mà điềm đạm nhìn ba người, khom người hành lễ: “Bái kiến sư phụ, bái kiến Bạch Đế bệ hạ.”
“Còn ta thì sao?” Giang Ái Kiếm chỉ tay vào mũi mình.
“Ngươi? Tránh sang một bên.”
Giang Ái Kiếm cạn lời.
Phía sau Tư Vô Nhai, Vĩnh Ninh công chúa che miệng cười khẽ rồi khom người thi lễ: “Bái kiến Các chủ, Bạch Đế, tam ca.”
“Vẫn là muội muội đối xử tốt với ta. Có một số người chẳng biết lễ phép gì cả! Muội muội, dạy lại người của muội cho tốt đi, hắn thật là đáng ghét!” Giang Ái Kiếm hậm hực nói.
Tư Vô Nhai im lặng.
Vĩnh Ninh công chúa đỏ bừng mặt vì xấu hổ, thấp giọng nói: “Ta đi chuẩn bị trà cho các vị.” Nói xong nàng quay người bỏ chạy.
Bạch Đế cười ha hả, bước tới vỗ vai Tư Vô Nhai nói: “Trước đó bản đế còn buồn bực không hiểu vì sao ngươi không chịu ở lại hòn đảo thất lạc, thì ra là đã có ý trung nhân.”
“Khiến Bạch Đế bệ hạ chê cười rồi.” Tư Vô Nhai cười nói.
Lục Châu nhìn quanh một vòng, nghi hoặc hỏi: “Hỏa thần đâu?”
“Hỏa thần đã đi rồi.” Trên mặt Tư Vô Nhai hiện vẻ mất mát.
Lục Châu bình tĩnh nói: “Hắn đã hoàn thành sứ mệnh, từ nay về sau ngươi chính là Hỏa thần.”
“Đồ nhi tuân mệnh.”
Đây là mệnh lệnh của sư phụ, cũng là nguyện vọng của Hỏa thần.
“Tiểu tử Lý Vân Tranh thế nào rồi?” Giang Ái Kiếm hỏi.
“Hắn đang nghỉ ngơi, hiện tại chưa thể xuống giường được.” Tư Vô Nhai ngẩng đầu nhìn sắc trời, nói. “Sư phụ, đồ nhi nhận được tin tức xác thực, Thánh Điện lệnh cho người nắm giữ hạt giống Thái Hư cấp tốc lĩnh ngộ đại đạo, đồ nhi lo rằng sự tình có biến.”
“Ngươi còn có tai mắt ở Thái Hư?”
Tư Vô Nhai cười đáp: “Đoan Mộc đại thánh nhân còn đang ở Thánh Điện, lại thêm lão bằng hữu của ngài Âu Dương tiên sinh ở Hi Hòa điện.”
Lục Châu nhớ lại lão giả Âu Dương Huấn Sinh, khẽ gật đầu.
Tư Vô Nhai nghiêm túc nói: “Hiện tại việc cấp bách là phải thông tri cho cửu liên, cẩn thận Thái Hư xâm lấn.”
Giang Ái Kiếm nghi hoặc hỏi: “Tại sao?”
“Sáng nay ta vừa mới nghĩ tới.” Tư Vô Nhai nói, “Ta đã xem Thiên La Đồ, nếu Thái Hư sụp đổ thì người sống ở Thái Hư và bí ẩn chi địa sẽ gặp xui xẻo. Tu hành giả trong Thái Hư muốn sinh tồn thì chỉ có một biện pháp.”
Giang Ái Kiếm kinh ngạc hô lên: “Tiến vào cửu liên?!”
“Đúng vậy. Với năng lực của đám tu hành giả Thái Hư thì cửu liên dù có trưởng thành tới cỡ nào cũng không phải là đối thủ của bọn hắn. Nếu loạn thế tới, chỉ sợ cửu liên sẽ bị xâm lấn nghiêm trọng.”
Sắc mặt Bạch Đế trầm xuống: “Sự tình nghiêm trọng hơn chúng ta nghĩ rồi.”
“Ngươi có thượng sách gì không?” Lục Châu hỏi.
“Thánh Điện không nguyện ý ra mặt ước thúc bọn họ, chỉ sợ cũng đã dự đoán được điều này. Đại đạo tranh phong thì phải xem sư phụ và chúng ta rồi.”
Nói trắng ra, có thể đối kháng với Thánh Điện cũng chỉ có Ma Thần và các đệ tử lĩnh ngộ đại đạo mà thôi.
“Sư phụ, Bạch Đế bệ hạ, mời vào trong đại điện trò chuyện.” Tư Vô Nhai đưa tay ra hiệu.
Đám người tiến vào đại điện Ma Thiên Các. Vĩnh Ninh công chúa mang theo nước trà tiến vào trong điện, tuần tự rót trà cho mọi người.
Giang Ái Kiếm thở dài nói: “Muội muội của ta dù sao cũng là công chúa Đại Viêm, bây giờ lại luân lạc tới mức làm người hầu cho người ta. Thật là đáng buồn nha.”
Bạch Đế không hiểu rõ ý hắn, bèn nói: “Ngươi không cần cố ý nhắc nhở ta nhiều lần như thế. Nếu trong lòng Thất Sinh coi trọng hòn đảo thất lạc thì đã không trở lại Ma Thiên Các.”
“À vâng.” Giang Ái Kiếm mỉm cười đáp.
Vĩnh Ninh công chúa xấu hổ không thôi, rót trà xong lập tức khom người nói: “Mời các vị dùng trà.” Sau đó xoay người rời đi.
Ngay cả Lục Châu cũng cảm thấy Vĩnh Ninh rất tốt. Ở Địa Cầu xa xôi của hắn có hàng triệu cẩu độc thân không cưới được vợ, muốn cưới cũng phải nhìn xem túi của ngươi có rủng rỉnh không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận