Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1211

“Sư phụ ngươi?” Ngũ trưởng lão càng nhìn Cùng Kỳ càng cảm thấy không đơn giản, trong mắt loé lên vẻ kinh ngạc nhưng rất nhanh đã giấu đi.
Minh Thế Nhân ho khan một tiếng: “Gia sư là Các chủ Ma Thiên Các.”
Ma Thiên Các?
Sao nghe có vẻ quen tai?
Ngũ trưởng lão cố gắng nhớ lại xem mình đã nghe được cái tên này ở đâu…
Chờ đã!
Hình như trong lúc Thẩm Tất và Vu Triều trò chuyện, hắn đã nghe được cái tên này.
Trong lòng ngũ trưởng lão run lên. “Sư huynh ngươi có phải người hay đeo một cây đao bên hông?”
“Đúng rồi nha. Đại sư huynh của ta nổi danh như vậy sao?”
“Nhị sư huynh của ngươi có phải thích vác trường kiếm trên lưng?”
Minh Thế Nhân hai mắt toả sáng: “Nhị sư huynh ta cũng nổi tiếng đến thế?”
Ngũ trưởng lão lúc này chỉ muốn ôm mặt khóc.
Hình như lại đắc tội đại lão. Mà hết lần này đến lần khác hắn còn tự báo gia môn, đoạn mất đường lui của bản thân mình.
“Sao sắc mặt tiền bối lại khó coi như vậy? Ta đâu có định cướp Mệnh Cách Chi Tâm của tiền bối đâu. Ta chỉ hỏi đường thôi mà, có cần đề phòng thế không?”
Ngũ trưởng lão lúng túng nói: “Nào có nào có… Hiểu lầm, đều là hiểu lầm.”
“Vậy thì được. Cẩu tử, chúng ta đi…”
Gâu gâu gâu…
“Đừng sủa linh tinh, đó là Mệnh Cách Chi Tâm của người ta, không phải của chúng ta.” Minh Thế Nhân khiển trách nó.
Ngũ trưởng lão cạn lời.
Thôi đừng mong giữ lại được Mệnh Cách Chi Tâm.
Gâu gâu gâu!!
Cùng Kỳ sủa vang một tiếng, sau đó cúi sát đầu xuống đất, hầm hừ nhìn ngũ trưởng lão.
Chó cắn người sẽ không sủa. Nhìn tư thế của nó, ngũ trưởng lão biết nó muốn công kích mình.
Ngũ trưởng lão giật mình lùi lại, chợt phát hiện thân thể Cùng Kỳ đang bành trướng, càng lúc càng lớn, chỉ trong chớp mắt đã to hơn một con ngựa.
Răng nanh xuất hiện.
“Con hung thú này…” Sắc mặt ngũ trưởng lão tái xanh, “Vì sao lại có vẻ khác biệt với những con Cùng Kỳ khác?”
Gâu !
Rốt cuộc ngũ trưởng lão cũng nhìn ra trong mắt Cùng Kỳ có một tia khí tức thần bí.
“Hung thú bên trong Thái Hư?!” Ngũ trưởng lão trợn trừng mắt, thân thể lảo đảo lui lại ngã phịch xuống đất, toàn thân run rẩy.
Cùng Kỳ tiến lên một bước.
Ngũ trưởng lão không hề do dự, lấy viên Mệnh Cách Chi Tâm bên hông ra ném về phía Cùng Kỳ.
Cùng Kỳ há mồm ngậm lấy, lông trên người rũ xuống, u quang trong mắt cũng biến mất, đình chỉ động tác công kích.
“Cẩu tử, mau trả lại cho người ta!”
Minh Thế Nhân nhảy lên lưng Cùng Kỳ, vỗ vào đầu nó.
Cẩu tử không để ý tới lời Minh Thế Nhân, chỉ lo sung sướng ngậm Mệnh Cách Chi Tâm trong mồm.
Minh Thế Nhân lúng túng nói: “Thật xin lỗi, con toạ kỵ này là của sư phụ ta, bình thường cũng rất nghe lời, nhưng hôm nay thật là kỳ quái.”
Trên mặt ngũ trưởng lão hiện lên vẻ khóc không ra nước mắt nhưng vẫn phải gật gù ‘ta hiểu, ta hiểu mà’. “Không sao, không sao cả. Ta chợt cảm thấy viên Mệnh Cách Chi Tâm này quá mạnh so với ta.”
“Vô công không nhận lộc, ta sao có thể lấy của tiền bối.”
Trong lòng ngũ trưởng lão khẽ động, bèn nói: “Vừa rồi ta có mắt mà không thấy thái sơn, nếu có thể, phiền ngươi nói tốt mấy câu về ta trước mặt sư tôn…”
“Chuyện nhỏ. Viên Mệnh Cách Chi Tâm này xem như ta mượn tiền bối, sau này sẽ trả lại cho tiền bối viên khác.” Minh Thế Nhân nói.
“Không cần trả, không cần trả…” Ngũ trưởng lão xoa xoa tay. Dù sao Mệnh Cách Chi Tâm cũng đã bị Cùng Kỳ cướp đi, đã không thể đắc tội Ma Thiên Các thì cứ thuận thế mà làm.
“Xin hỏi Ma Thiên Các còn thiếu người không?”
Minh Thế Nhân cười đáp: “Đương nhiên thiếu… Tiền bối muốn gia nhập sao? Tu vi thế nào?”
“Thập diệp.” Ngũ trưởng lão lúng túng nói, “Tuy là tu vi ta thấp nhưng ta rất tinh thông về hung thú, có khả năng phân biệt rất tốt. Chẳng hạn như con Cùng Kỳ này, hiện tại nó vẫn còn trong giai đoạn ấu niên, nhưng tốc độ phát triển lại cực kỳ kinh người.”
“Việc tiền bối muốn gia nhập Ma Thiên Các, ta không làm chủ được, nhưng nói tốt mấy câu vẫn là dư sức. Tiền bối cứ trực tiếp đến tìm sư phụ ta là được.” Minh Thế Nhân ngẩng đầu nhìn sắc trời. “Ta phải đi rồi.”
“Vậy xin làm phiền!”
“Sau này còn gặp lại. Phải rồi, cảm ơn tiền bối đã cho ta viên Mệnh Cách Chi Tâm này.”
Nói xong, Minh Thế Nhân cưỡi trên lưng Cùng Kỳ chạy như bay vào rừng cây, chỉ trong giây lát đã biến mất không thấy gì nữa.
Người vừa đi, ngũ trưởng lão lập tức ỉu xìu, không ngừng thở dài, tay đấm xuống đất miệng ai oán nói:
“Nghiệp chướng a! Xui xẻo a!”
Minh Thế Nhân và Cùng Kỳ bay loạn khắp nơi trong rừng, không phát hiện một bóng người nào mới lên tiếng:
“Cẩu tử.”
Gâu….
“Đưa đây.” Minh Thế Nhân xoè tay ra.
Cùng Kỳ uỷ khuất nhả viên Mệnh Cách Chi Tâm ra, Minh Thế Nhân phất tay, Mệnh Cách Chi Tâm lập tức rơi vào tay hắn.
Hắn tỉ mỉ ngắm nhìn một phen rồi gật đầu nói: “Không tệ, gần trung cấp, 1.800 năm thọ mệnh…”
Gâu gâu gâu.
“Đừng có sủa bậy nữa, mày đúng là cái thứ chó cậy gần nhà!”
Cùng lúc đó, trong kinh đô.
Lý Vân Tranh nhận được tin tức, tự mình dẫn theo văn võ bá quan và đại nội cao thủ ra nghênh đón.
Lục Châu và đám người hạ xuống giữa quảng trường. “Lão nhị, đi thông báo cho lão thất.”
“Vâng.” Ngu Thượng Nhung thong dong xoay người rời đi.
Lý Vân Tranh bước tới hành lễ: “Sư công.”
“Miễn lễ đi, ngươi bây giờ là vua của một nước, nên có dáng vẻ của quân vương.” Lục Châu chắp tay sau lưng đi tới.
Lý Vân Tranh bây giờ đã không còn là thiếu niên ngây ngô năm đó, trông hắn đã trưởng thành và ổn trọng hơn.
Có văn võ bá quan phụ giúp, việc chính sự Đại Đường cũng thuận buồm xuôi gió.
“Vâng, sư công.”
Lục Châu cùng hắn sóng vai đi về Dưỡng Sinh điện. “Việc tu hành có chậm trễ không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận