Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 479

Phan Ly Thiên có vũ khí thiên giai trong người, đám cao thủ kiếm đạo xung quanh không dám tuỳ tiện công kích mà du tẩu qua lại trên bầu trời, chờ cơ hội ra tay.
“Tu vi chưa khôi phục, trong người còn bị thương nặng, ngài có thể chống cự lâu như vậy… bội phục, bội phục.” Ánh mắt Phong Lưu loé sáng.
Phan Ly Thiên lắc lắc hồ lô rượu, đáng tiếc bên trong đã chẳng còn lấy một giọt.
“Không thú vị.”
“Lát nữa sẽ thú vị.”
Phong lưu lại phất tay, hơn mười tên tu hành giả kiếm đạo ngự kiếm bay xuống.
“Vẫn còn?”
Phan Ly Thiên lại ném hồ lô rượu ra, hồ lô bộc phát kim quang càng chói mắt hơn trước.
Đám người lăng không rút lui, tiễn cương thỉnh thoảng lại phá không bắn tới.
“Dù sao thì ngài cũng không chống cự được bao lâu nữa.”
Tự ấn lại xuất hiện đầy trời, lấp lánh ánh vàng như hồ điệp bay qua bay lại. Bốn phía đều là đệ tử Chấn Thương Học Phái đang không ngừng ngưng khí thành cương.
Từng đạo tự phù cương ấn quay xung quanh Phan Ly Thiên.
“Tự ấn thành trận!”
Tự ấn lần này còn mãnh liệt hơn lần trước. Hồ lô rượu xoay càng lúc càng nhanh.
Khụ khụ. Phan Ly Thiên ho khan.
Nghe thấy âm thanh này, các đệ tử Chấn Thương Học Phái đều lộ vẻ mặt mừng rỡ. Cơ hội đến rồi!
“Phía trên!”
Một đám tu hành giả lại đánh ra tự ấn vây công Phan Ly Thiên từ bên trên.
Phan Ly Thiên quát: “Nhất Tuý Phương Hưu!”
Hồ lô rượu bộc phát ra mấy chục đạo cương ấn, mỗi cương ấn đều có cùng hình dạng với hồ lô, bắn ra tứ phía.
Phong Lưu lăng không bay lên quát: “Ngăn hắn lại!”
Tự ấn càng ngày càng dày đặc!
Phong Lưu nhìn chằm chằm Phan Ly Thiên không chớp mắt. “Pháp thân!”
Ông!
Pháp thân Bách Kiếp Động Minh sừng sững xuất hiện, toà kim liên dưới trướng nở ra lục diệp. Đám tu hành giả xung quanh cũng gọi ra pháp thân.
Toàn bộ rừng cây trông như đang cháy rừng rực. Trong khoảnh khắc gọi ra pháp thân, Phong Lưu hô to: “Chính là lúc này !”
Một kiếm phá không! Phong Lưu mang theo pháp thân thẳng tắp bay về phía Phan Ly Thiên.
Phan Ly Thiên lập tức cảm nhận được sau lưng truyền tới cỗ ý lạnh, vội vàng quay đầu nhìn.
“Phá!” Phong Lưu hô lớn.
Phan Ly Thiên theo bản năng điều động hồ lô cương ấn chắn ở phía trước.
Ầm!
Lần này đến lượt Phan Ly Thiên bay ra ngoài. Toàn thân hắn rơi xuống đất, tự ấn và hồ lô cương ấn đều biến mất toàn bộ.
Bầu không khí trở nên yên tĩnh. Các đệ tử Chấn Thương Học Phái lăng không quan sát Phan Ly Thiên nằm dưới đất.
Phong Lưu đã đánh ra một kích thành công.
Phan Ly Thiên nằm ngửa mặt nhìn lên trời, cảm thấy trong lồng ngực tích tụ luồng khí khó chịu. Ha ha… trong cổ họng hắn hộc ra tiếng cười kỳ quái.
Một kích kia của Phong Lưu không phải hắn ngăn không được, mà là năng lực hiện tại không theo kịp với phản xạ vốn có.
Phan Ly Thiên có đầy đủ kinh nghiệm và lịch duyệt cũng như kỹ xảo ứng đối, đáng tiếc thực lực lại giảm mạnh.
“Ngài hãy chấp nhận sự thật đi…” Phong Lưu hạ xuống, tay phải cầm kiếm, bước từng bước về phía trước.
“Ha ha.”
Phan Ly Thiên chống một tay xuống đất, gian nan đứng dậy. “Không ngờ Phong Thanh Hà lại dạy ra một tên đồ đệ như ngươi.”
Phong Lưu sao có thể không nghe ra ý vị trêu chọc trong giọng Phan Ly Thiên. Hắn nhấc tay đánh ra một chưởng.
Ầm!
Phan Ly Thiên bắt chéo tay ngăn ở phía trước, thân hình trượt ra sau.
Phong Lưu nở nụ cười: “Phan Ly Thiên, đệ nhất cao thủ Tịnh Minh Đạo? Cũng chỉ có thế này.”
“Khụ khụ khụ…” Phan Ly Thiên ho khan một trận, khoé miệng chảy ra tia máu.
Bên cạnh có người nói: “Đại sư huynh, đừng nói nhảm với hắn nữa. Chưởng môn đã dặn phải tốc chiến tốc thắng.”
“Không vội, ta còn chưa từng giao chiến với cao thủ như vậy, đây chính là bát diệp đó…” Phong Lưu đắc ý cười.
Thấy Phan Ly Thiên chưa đứng dậy, Phong Lưu lại đánh thêm một chưởng. Ầm! Phan Ly Thiên lại bay ngược ra sau.
“Tiền bối, đừng che giấu. Vãn bối muốn được nhìn thấy phong thái của ngài một lần.”
Vừa nói xong, Phong Lưu lại tung ra một chưởng ấn nữa. Cứ như vậy, Phong Lưu từng bước đến gần tung chưởng đẩy lùi Phan Ly Thiên.
“Thấy chưa, đây chính là cái mà người ta gọi là bát diệp…” Phong Lưu rất hưởng thụ cảm giác chà đạp cường giả.
Có lẽ thấy tốn hao quá nhiều thời gian, một tên đệ tử lại lên tiếng: “Đại sư huynh, đừng trì hoãn nữa.”
Phong Lưu gật đầu, ánh mắt trở nên lạnh lùng. Lúc này, toàn bộ đệ tử Chấn Thương Học Phái đều lăng không lơ lửng quan sát Phan Ly Thiên nằm dưới mặt đất.
“Lão tiền bối, có trách thì trách ngươi đã chọn sai đội ngũ.” Vừa nói Phong Lưu vừa nâng kiếm trong tay lên.
Khụ khụ khụ… Phan Ly Thiên đột nhiên ho khan kịch liệt, lồng ngực phập phồng lên xuống rồi ho ra một ngụm máu tươi.
“Ha ha ha ha…”
Phan Ly Thiên ngửa đầu cười ha hả, nhìn đám đệ tử Chấn Thương Học Phái đang quan sát mình, nhìn bầu trời đêm trên trời. Tiếng cười vang lên đinh tai nhức óc.
Đột nhiên song chưởng Phan Ly Thiên đập xuống đất. “Nếu lão hủ còn trẻ thì các ngươi đã chẳng thể hớn hở như vậy”.
Lấy bản thân làm trung tâm, đan điền khí hải của Phan Ly Thiên bộc phát nguyên khí như dời sông lấp bể, nguyên khí ngưng kết thành kiếm cương đầy trời bắn ra tứ phía.
“Không được! Mau lui lại!” Phong Lưu trừng to mắt, nhanh chóng cùng pháp thân lùi ra sau. Các đệ tử khác cũng bay ngược ra tránh các tia kiếm cương đang lao tới.
Ánh mắt Phan Ly Thiên lăng lệ, pháp thân Bách Kiếp Động Minh bát diệp xuất hiện!
Sắc mặt Phong Lưu đại biến, trong lòng đại loạn! Hắn muốn cấp tốc bỏ trốn, nhưng Phan Ly Thiên lại chỉ nhìn chằm chằm vào một mình hắn.
Suýt chút nữa hắn đã quên, người hắn đang đối mặt đã từng là đệ nhất cao thủ Tịnh Minh Đạo. Cao thủ Đạo môn sao có thể không biết kiếm đạo cho được? Cao thủ như vậy sao có thể không còn năng lực tự vê?
Phan Ly Thiên tung người bay lên, pháp thân mang theo kiếm cương đầy trời tung hoành ngang dọc, một số tu hành giả bị kiếm cương cắt đứt tay chân, lăng không rơi xuống.
Đám tu hành giả đứng phía xa liều mạng chạy trốn. Trong mắt Phan Ly Thiên cũng chỉ có mình Phong Lưu, lập tức đuổi theo hướng Phong Lưu vừa chạy.
Pháp thân bát diệp truy kích pháp thân lục diệp, tựa như người lớn đang đuổi theo một đứa trẻ.
Phong Lưu càng lùi càng sợ hãi. Kiếm cương đi đến đâu, nơi ấy đều bị san thành bình địa. Cây cối gãy đổ, có cây bị chém thành trăm mảnh.
“Sao có thể như thế?” Phong Lưu nghẹn ngào. Pháp thân bát diệp kim liên đang ngạo nghễ quan sát hắn hệt như vừa rồi hắn quan sát Phan Ly Thiên.
“Hồ lô của lão hủ đã rất lâu chưa thấy máu. Bây giờ ta dùng máu của ngươi tế nó!”
Ông!
Hồ lô toả kim quang rực rỡ đập xuống đầu Phong Lưu chẳng khác gì một người lớn vác thùng rượu to đập vào đầu một tiểu hài tử.
Bạn cần đăng nhập để bình luận