Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1208

Hứa Trần đột nhiên cảm giác được sau lưng mình có thứ gì đó lành lạnh, hắn quay đầu lại theo bản năng, phát hiện một toà pháp thân kim sắc đang cầm trong tay một thanh cương khí “kim kiếm” hung hăng đâm về phía mình.
Ầm!
Đệ nhất kiếm, khí huyết cuồn cuộn, toàn thân run lên.
Ầm!
Đệ nhị kiếm, tâm thần khuấy động, lục phủ ngũ tạng bị chấn động kịch liệt.
Ầm!
Đệ tam kiếm, hai mắt Hứa Trần lộ vẻ hoảng sợ gào to: “Quái vật!!”
Vũ khí sáu cạnh thừa cơ ập xuống, khoan thẳng vào lồng ngực hắn.
Chính lúc đó, Ngu Thượng Nhung tay cầm Trường Sinh Kiếm cũng giậm chân phóng tới, thân ảnh loé lên, bốn phương tám hướng xuất hiện hơn trăm ngàn đạo kiếm cương, lẫn trong đó là mười mảnh kim diệp sắc bén vô cùng.
“Tốc độ này… sao có thể là thập diệp?”
Hứa Trần đột nhiên minh bạch, khi hắn và Sử Ưu Nhiên vừa quay trở về đã nghe Ninh Vạn Khoảnh nói kẻ này là “thập diệp giả”, đến bây giờ hắn mới hiểu được lời Ninh Vạn Khoảnh. Nhưng đáng tiếc… đã muộn.
Toàn bộ đòn sát thủ đánh tới, cương khí hộ thể của Hứa Trần vỡ tan tành như đậu hũ.
Thân ảnh Ngu Thượng Nhung không ngừng lấp loé, kiếm cũng không ngừng chém xuống.
Một kiếm sau cùng, Trường Sinh Kiếm đâm thẳng vào trái tim Hứa Trần.
Hứa Trần sợ hãi gầm thét muốn bức lui Ngu Thượng Nhung.
Ngu Thượng Nhung vẫn tiếp tục nhấn Trường Sinh Kiếm xuống, kim sắc pháp thân xuất hiện sau lưng Hứa Trần, ghì chặt hắn lại.
Thấy cảnh này, Tiêu Vân Hoà không khỏi lắc đầu: “Đây là phương thức chiến đấu gì thế? Ta chưa từng nghe nói, cũng chưa từng nhìn thấy!”
Xoẹt!
Trường Sinh Kiếm rốt cuộc đâm xuyên tim đại trưởng lão Hứa Trần, sau đó cấp tốc rút ra.
Hứa Trần lại lần nữa mất đi một Mệnh Cách.
Hắn đau đớn kêu lên thảm thiết, xoay người tung chưởng, muốn đánh tan pháp thân của Ngu Thượng Nhung.
Đáng tiếc trước lúc đó kim sắc pháp thân đã chủ động tiêu tán rồi ngưng tụ phía trên đầu Hứa Trần, song chưởng nắm chặt kim kiếm đâm xuống.
Ầm!
Lại mất một Mệnh Cách!
Tốc độ, thể lực và lực lượng của Hứa Trần giảm xuống cực nhanh.
Hứa Trần vô cùng bàng hoàng. Hắn bị một tu hành giả thập diệp đánh bại!
Pháp thân này rõ ràng là Bách Kiếp Động Minh, không phải là Thiên Giới Bà Sa!
Vì sao chứ?!
Thẩm Tất đứng nhìn từ xa, hai mắt trợn trừng muốn rớt ra ngoài.
Khi còn ở Ma Thiên Các, Phan Trọng từng nói với hắn, đừng dùng lẽ thường để xem xét người của Ma Thiên Các.
Nay nhìn lại mới thấy câu nói này chí lý biết bao nhiêu.
Thập diệp có thể chiến thắng Thiên Giới Bà Sa?
Trong tình huống bình thường là chuyện không thể nào! Dù chỉ là một chút xíu khả năng cũng không có, dù cho Hứa Trần có bị trọng thương. Thập diệp không cách nào phá vỡ được cương khí hộ thể của Thiên Giới Bà Sa.
Nhưng Ngu Thượng Nhung làm được.
Toàn thân Hứa Trần nện xuống mặt đất.
Ngu Thượng Nhung chập tay lại, kiếm cương đầy trời và mười mảnh kim diệp sắc nhọn từ trên không trung ghim thẳng xuống, vạn kiếm xuyên tim.
Phanh phanh phanh…
Pháp thân Thiên Giới Bà Sa xuất hiện ba lần rồi biến mất.
Lát sau, không còn động tĩnh, Ngu Thượng Nhung mới thu hồi Trường Sinh Kiếm.
Hắn dò xét thi thể nằm dưới đất một lúc rồi hài lòng gật đầu, điểm nhẹ mũi chân bay lướt lên không trung, thản nhiên như thể vừa rồi không có gì xảy ra.
Tiêu Vân Hoà và Ninh Vạn Khoảnh đều câm nín.
Thẩm Tất và đám người Bạch Ốc Hàn Môn cũng không thể lý giải.
Đại trưởng lão Bạch Tháp cứ thế mà chết rồi?
“Đừng ngạc nhiên, chuyện này cũng bình thường thôi.” Thẩm Tất cố gắng giải thích.
“Bình thường?! Thập diệp giết năm Mệnh Cách, ngươi nói đây là việc bình thường, ngươi cho rằng ta bị khờ sao?” Vu Triều nuốt một ngụm nước bọt.
“Hứa Trần bị trọng thương, huống hồ còn có Tiêu tháp chủ khống chế thế cục…” Thẩm Tất nói.
Vu Chính Hải bay lướt tới, quan sát thi thể dưới đất.
Ngu Thượng Nhung nhìn thoáng qua Vu Chính Hải, chỉ lộ ra một nụ cười ngạo nghễ, không nói một lời.
Nhưng biểu tình trên mặt kia rõ ràng là, thấy chiêu vừa rồi của ta thế nào?
Rất có mùi vị khoe khoang.
Vu Chính Hải nói: “Nhị sư đệ, đệ cho rằng đệ đã giết chết hắn?”
“Hử?”
“Đệ có hơi sơ ý.” Vu Chính Hải nhấc chưởng, trong lòng bàn tay xuất hiện Kim Diễm.
Kim Diễm bắn vào thi thể Hứa Trần rồi bùng cháy rừng rực, không bao lâu sau thi thể đã bị đốt thành tro bụi.
Mí mắt Tiêu Vân Hoà giật giật mấy cái.
Chẳng lẽ đây chính là ‘thượng bất chính, hạ tắc loạn’ trong truyền thuyết? Có kỳ sư tất có quái đồ.
Người nào người nấy đều ngoan độc hết chỗ nói.
Vu Chính Hải ngẩng đầu, thấy biểu tình của đám người bèn giải thích: “Ta chỉ cần nghĩ tới một loại vu thuật điều khiển thi thể người là đã thấy khó chịu, mọi người đừng để ý.”
“Nói có lý, làm như vậy đúng là có thể phòng ngừa vu thuật.” Tiêu Vân Hoà gật đầu tỏ vẻ lý giải.
Ngu Thượng Nhung nói: “Đại sư huynh hận nhất là vu sư.”
Vu Triều lúng túng gãi đầu một cái. Hình như hắn nằm không cũng trúng đạn.
Lúc này, Tiêu Vân Hoà nói:
“Mệnh Cách Chi Tâm của Anh Chiêu đã bị Lục huynh lấy đi, hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì. Hứa Trần đã chết, Sử Ưu Nhiên cũng tuyệt đối không sống nổi… Chúng ta trở về thôi.”
Mọi người gật đầu.
Đám người Bạch Ốc Hàn Môn đóng vai quần chúng đã lâu, vẫn luôn trong trạng thái nơm nớp lo sợ, vừa nghe được rời đi đã cảm thấy nhẹ nhõm thở phào.
“Ninh Vạn Khoảnh.” Tiêu Vân Hoà quay đầu nhìn hắn.
Sắc mặt và thương thế trên người Ninh Vạn Khoảnh không quá lạc quan. “Muốn chém muốn giết gì thì tuỳ các người.”
“Ngươi muốn chết cũng phải nhìn xem Lục huynh có đồng ý hay không.” Tiêu Vân Hoà nói.
Ninh Vạn Khoảnh thở dài một tiếng. Sớm biết sẽ có ngày hôm nay, lúc trước đã không làm.
Đám người chờ hơn nửa giờ, rốt cuộc cũng thấy Lục Châu bay trở về.
Mọi người lập tức khom người hành lễ, Lục Châu phất tay áo nói: “Miễn lễ. Hứa Trần đâu?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận