Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1829: Giết thánh

Thời gian khôi phục, khu vực vạn mét xung quanh đều bị san bằng thành bình địa, hơn trăm ngọn núi cao ngàn trượng đều bị chém nát, cổ thụ ngã rầm rập xuống đất.
Lạc Thần Sơn cũng bị cắt nhỏ thành vô số khối đất đá, tựa như đậu hũ bị giày vò.
Người bịt mặt hoàn toàn cạn lời: “Có cần phải như vậy không?”
Vì phòng ngừa Hồng Tiệm lại tự chữa lành, Lục Châu lao vọt xuống đến trước mặt hắn.
Hồng Tiệm nhìn Lục Châu, trong mắt ngập tràn tia máu và điên cuồng, đột nhiên hét lên một tiếng: “Bạo!”
Một hạt châu bay ra trước mặt Lục Châu, bộc phát lực lượng mạnh chưa từng thấy.
Người bịt mặt cả kinh hô lên: “Thiên Hồn Châu?! Khốn kiếp!”
Oanh!
Lần này xong đời! Đại thánh nhân tự bạo không phải chuyện đùa đâu.
Người bịt mặt không kịp nghĩ cách cứu viện Lục Châu và Tiểu Diên Nhi, không còn tiếp tục giữ lại thực lực, hắn co rụt về sau, toàn thân tiêu thất!
Tiểu Diên Nhi kéo theo Hải Loa bỏ chạy, Phạm Thiên Lăng quấn quanh người hai nàng không ngừng lấp loé ra xa.
Ngọc phù đã vỡ vụn từ trước, không còn tác dụng dịch chuyển. Mặc kệ nàng trốn thế nào, lực lượng phong bạo kia vẫn bao trùm toàn bộ Lạc Thần Sơn, nhào về phía các nàng.
Tiểu Diên Nhi cắn răng nói: “Để ta chặn!”
Nàng gọi ra Tinh Bàn, kim sắc Tinh Bàn toả quang mang rạng rỡ che chắn ở phía trước.
Hải Loa thất thanh hô lên: “Hai mươi Mệnh Cách?!”
Xoẹt !
Lực đẩy cường đại đánh vào Tinh Bàn, hai nàng bị bắn ra xa vạn mét.
Tiểu Diên Nhi đã dốc hết toàn lực, Tinh Bàn bị lõm vào, suýt chút nữa nàng đã mất đi một Mệnh Cách. Hải Loa cũng gọi ra Tinh Bàn chồng chất lên nhau, cùng Tiểu Diên Nhi ngăn trở dư uy.
Sóng xung kích qua đi, thiên địa từ từ an tĩnh lại.
Tiểu Diên Nhi thở hồng hộc, sau lưng áo ướt đẫm mồ hôi lạnh. Cho dù là hai mươi Mệnh Cách cũng rất khó có thể chống đỡ được Thiên Hồn Châu của đại thánh nhân tự bạo. Các nàng sống sót sau tai nạn đều là nhờ may mắn.
Hai người mở to mắt nhìn về phía trước, hô hấp dồn dập. “Sư phụ…”
Tiểu Diên Nhi lo lắng nói: “Muội chờ ở đây, để ta đi cứu sư phụ.”
“Cửu sư tỷ, tỷ không thể làm thế!” Hải Loa giữ nàng lại.
“Ta có thể, ta đã hai mươi Mệnh Cách rồi.”
“Không ngờ tỷ lại ẩn giấu tu vi, từ bao giờ mà tỷ học xấu như tứ sư huynh thế? Qua Mệnh Quan lúc nào?” Hải Loa vẫn giữ chặt lấy nàng, “Tỷ như vậy sẽ khiến sư phụ lo lắng đó!”
Hải Loa có chút mất mát vì Tiểu Diên Nhi giấu giếm cả nàng. Giữa hai người từ trước đến nay đều không có bí mật mà!
Tiểu Diên Nhi nói: “Hiện tại không có thời gian giải thích, ta phải cứu sư phụ!”
Hải Loa nhìn về phía chiến trường. Lạc Thần Sơn bây giờ chỉ còn lại một hố sâu thật lớn, xung quanh là mặt đất lồi lõm tan nát, chẳng còn một ngọn núi hay thân cây nào trụ nổi.
Không biết qua bao lâu, tầm nhìn từ từ khôi phục, mê vụ tản ra.
Lục Châu bình yên vô sự lăng không trôi nổi trong tầng trời thấp, tay chắp sau lưng nhìn về phía Hồng Tiệm với vẻ lạnh nhạt.
Cặp mắt Hồng Tiệm như lồi ra trừng trừng nhìn Lục Châu, toàn thân đầy máu. Hai người cứ thế đối mặt nhìn nhau.
Rốt cuộc Hồng Tiệm chống đỡ không nổi nữa, rơi xuống đất. Hắn quỳ lên, hai tay cố đỡ lấy thân thể, từng giọt máu tươi rơi xuống, lỗ máu ở giữa ngực không hề có dấu hiệu lành lặn.
“Ha ha ha…”
Hồng Tiệm buồn bã cười một hồi, bờ môi khẽ run: “Ta… hình như ta đã biết… ngươi là ai…”
Lục Châu không nói gì, đáp xuống đất đi tới bên cạnh Thiên Hồn Châu.
Hồng Tiệm mỉm cười nói: “Có thể chết trong tay ngài… là vinh hạnh của ta.”
Roạt !
Toàn thân Hồng Tiệm đông kết lại. Rắc! Thân thể hắn vỡ tan, hoá thành một đống bã vụn.
[Ting ! đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 80.000 điểm công đức, địa giới thưởng thêm 20.000 điểm, chủng tộc thưởng thêm 20.000 điểm.].
Nhìn bã vụn thi thể dưới mặt đất, Lục Châu lắc đầu than nhỏ: “Đã biết như vậy sao còn làm thế?”
Lục Châu vung tay lên, viên Thiên Hồn Châu ảm đạm không còn ánh sáng bay vào lòng bàn tay.
Đây là đồ tốt, nếu có thể giống như Thiên Hồn Châu của Thiên Ngô giúp hắn một lần khai bốn Mệnh Cách thì rất có thể sẽ gia tăng hạn mức trong Mệnh Cung.
“Sư phụ.”
Tiểu Diên Nhi và Hải Loa vội vàng bay xuống, trên mặt tràn đầy kinh ngạc nhìn về phía hố sâu. Lúc này trong hố sâu chỉ còn lại một đống bã vụn, hai nàng cũng không biết nên nói gì.
“Các ngươi không sao chứ?” Lục Châu hỏi.
“Không sao ạ.” Hải Loa bước lên hỏi, “Sư phụ, người thì sao?”
“Vi sư không có việc gì. Thánh nhân còn chưa làm gì được vi sư.” Lục Châu lạnh nhạt nói.
Ngoại trừ khúc cuối khi Hồng Tiệm tự bạo, Lục Châu chỉ tổn thất một tấm thẻ Miễn Dịch Sát Thương. Nếu không phải vì cố kỵ Tiểu Diên Nhi và Hải Loa thì Lục Châu đã thắng nhanh hơn thế.
Ngay cả Lục Châu cũng đã đánh giá thấp lam pháp thân của mình. Sau khi tấn thăng thành thánh, chỉ cần biết cách sử dụng hợp lý thì hắn có thể điều động lực lượng Thiên Tướng cuồn cuộn không ngừng.
“Sư phụ, cửu sư tỷ cố ý ẩn giấu tu vi đó… Nàng đã hai mươi Mệnh Cách rồi, chẳng trách lần nào cũng chạy nhanh như vậy!” Hải Loa tố cáo.
“Ồ?” Lục Châu liếc mắt nhìn Tiểu Diên Nhi.
Tiểu Diên Nhi gãi đầu nói: “Sư phụ, đồ nhi không có cố ý che giấu. Chỉ là… đồ nhi sợ bị người mắng thôi.”
Lúc trước khi nàng khai Mệnh Cách, dù rằng không đau nhưng Lục Châu vẫn luôn khuyên bảo nàng đừng vì lợi trước mắt mà phải cẩn thận tiến hành theo chất lượng.
Xem ra tiểu nha đầu nghe vào tai này rồi bay ra tai khác.
“Tinh Bàn.” Lục Châu nói.
“Nha.” Tiểu Diên Nhi ngoan ngoãn gọi ra Tinh Bàn, thu hồi ba mươi sáu hình tam giác che chắn trên bề mặt.
Hai mươi khu vực Mệnh Cách sáng lên, mỗi Mệnh Cách đều toả sáng sặc sỡ đến loá cả mắt.
Lục Châu hỏi: “Ngươi khai Mệnh Cách thật sự không gặp chút vấn đề nào?”
Tiểu Diên Nhi nói: “Có nha.”
Lục Châu gật đầu, như vậy mới phù hợp với lẽ thường. Dù ngươi là thiên tài cỡ nào thì con đường tu hành cũng phải có chút bấp bênh mới phải chứ.
“Vấn đề gì?” Thừa dịp này phải phát hiện ra vấn đề của nàng rồi tìm cách xử lý mới được.
Tiểu Diên Nhi đáp: “Đồ nhi thiếu Mệnh Cách Chi Tâm tốt.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận