Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 650

[Ting ! đánh giết một tên mục tiêu, thu hoạch được 1.000 điểm công đức.].
Bầu không khí trên đỉnh núi trở nên xấu hổ quỷ dị. Đám đệ tử Bắc Đẩu Thư Viện cũng lặng ngắt như tờ.
Viện trưởng Chu Hữu Tài nâng ống tay áo lên lau mồ hôi trên mặt.
Lục Châu liếc nhìn hắn, thản nhiên nói: “Chu viện trưởng đừng căng thẳng, lão phu luôn là người biết phân rõ phải trái. Nhưng đối với loại người không nói đạo lý thì lão phu sẽ không lãng phí thời gian đôi co với hắn, ngươi thấy có đúng không?”
“Vâng… vâng…” Chu viện trưởng hoảng hốt đáp.
Hoàng Thời Tiết vỗ tay khen ngợi: “Không ngờ tứ tiên sinh Ma Thiên Các lại có thủ đoạn bậc này.”
Lục Châu lắc đầu nói: “…Không phải hắn mạnh, mà là đệ tử Thiên Hành Thư Viện quá yếu.”
Ngữ điệu Lục Châu chậm rãi nhưng rất khí phách, khiến trái tim người nghe đập thình thịch.
Lục Châu chỉ tay về phía thành Duyện Châu. “Xét về tu vi cá nhân thì Minh Thế Nhân còn kém lắm.”
Theo hướng tay Lục Châu chỉ, trên cự liễn U Minh Giáo đột nhiên bay ra một thanh đao. Đao cương chằng chịt tung toé đầy trời tạo thành gió tanh mưa máu.
Phàm là người tới gần phi liễn đều bị đao cương xoắn nát, cụt tay cụt chân.
Hoàng Thời Tiết gật gù. “Đại Huyền Thiên Chương của Vu giáo chủ đã xuất thần nhập hoá từ lâu, dù là ta cũng phải cam bái hạ phong.”
Chu Hữu Tài nhìn về phía Hoàng Thời Tiết, giọng nói đã nhẹ đi rất nhiều. “Hoàng đảo chủ là bát diệp chí cường, trong tay có cây dù đen là vũ khí địa giai đỉnh phong, chẳng lẽ cũng đấu không lại Vu giáo chủ?”
Ở trước mặt Lục Châu, Chu Hữu Tài không dám thốt ra hai chữ ‘ma đầu’.
Hoàng Thời Tiết đáp: “Chu viện trưởng, ngài xem trọng ta quá rồi. Ngài đem ta ra để so sánh với Vu giáo chủ chẳng khác nào lấy học sinh Bắc Đẩu Thư Viện ra so sánh với chính bản thân ngài. Điều này đối với Vu giáo chủ chính là một loại vũ nhục.”
“Cũng chẳng khác nào đang vũ nhục Cơ huynh.”
Chu Hữu Tài đúng là Viện trưởng Bắc Đẩu Thư Viện, nhưng Bắc Đẩu Thư Viện hiện nay đâu còn là Bắc Đẩu Thư Viện ngày xưa. Chu Hữu Tài cũng chỉ mới nhậm chức Viện trưởng khoảng một trăm năm trở lại đây. Dựa vào tu vi cá nhân Chu Hữu Tài còn chưa chắc đấu lại Hoàng Thời Tiết, mà Hoàng Thời Tiết lại đánh giá Vu Chính Hải cao như vậy, vậy Chu Hữu Tài hắn tính là gì?
Hoàng Thời Tiết nhìn dáng vẻ ngơ ngác của Chu Hữu Tài, cười nói: “Chu viện trưởng đừng hoài nghi, cứ tự mình nhìn xem là được.”
Trong thành Duyện Châu.
Các đệ tử U Minh Giáo bên dưới không ngừng chiến đấu, mà trên không trung, Vu Chính Hải dùng sức một người không ngừng thi triển đao cương ngập trời, nếu có người dám lăng không bay lên đều sẽ bị Bích Ngọc Đao của hắn thu thập.
...
Cùng lúc đó, trong phủ tướng quân thành Duyện Châu.
Ma Lộ Bình dẫn theo bốn vị phó tướng bước ra ngoài.
“Ma thống lĩnh, tình hình bây giờ không lạc quan lắm, hay là chúng ta thả đám dân đen kia ra…”
“Làm đi. Ma đạo rốt cuộc cũng là ma đạo, chỉ cần hy sinh đám dân đen này sẽ có thể danh chính ngôn thuận lôi kéo đám tu hành giả trong thiên hạ.” Ma Lộ Bình nói. “Làm việc sạch sẽ một chút.”
“Vâng!” Một tên phó tướng nhanh chóng rời khỏi phủ tướng quân.
Ma Lộ Bình hạ lệnh: “Ngươi ra cổng thành phía nam tiếp ứng Thái tử…”
“Mạt tướng tuân lệnh!”
“Ngươi ra cửa thành phía đông tiếp ứng Ngụy Trác Ngôn.”
“Mạt tướng tuân lệnh!”
“Còn ngươi đi tiếp ứng Bắc Đẩu Thư Viện và Thiên Hành Thư Viện. Nhanh chân lên, U Minh Giáo đã vào thành, nhất định phải một mẻ hốt gọn bọn chúng!”
“Mạt tướng tuân lệnh!”
Ba tên phó tướng nhận quân lệnh, lập tức rời khỏi phủ tướng quân.
Ma Lộ Bình chắp tay đi vào sân viện, nhìn xuống bộ thi thể được đặt ở giữa sân, trong mắt toát ra hàn quang. “Ta sẽ khiến toàn bộ đám người U Minh Giáo phải chôn cùng đệ!”
Hắn vừa dứt lời, trên tường viện đột nhiên xuất hiện một thanh bào kiếm khách đang khoanh tay đứng quan sát Ma Lộ Bình. Trên mặt kiếm khách mang theo nét cười thản nhiên.
Ma Lộ Bình giật bắn người, trừng to mắt nhìn lên bờ tường. Người này đứng đó từ bao giờ? Sao hắn không hề phát giác?
Ma Lộ Bình cố ép bản thân ra vẻ bình tĩnh. “Các hạ là…?”
“Thật xin lỗi vì đã ngộ sát huynh đệ Ma Thanh của ngươi. Hắn vốn không nằm trong danh sách tử vong của tại hạ, tại hạ cũng rất bất đắc dĩ.” Thanh bào kiếm khách ôn hoà nói.
“Là ngươi?!”
“Chuyện cũ đã qua, hãy bớt đau buồn.” Ngu Thượng Nhung hơi cúi đầu tỏ vẻ tôn trọng người đã khuất.
Nhưng lời này vào tai Ma Lộ Bình lại như một cái tát giáng thẳng vào mặt hắn.
Ma Lộ Bình nổi trận lôi đình, hai tay nâng lên đánh ra vô số chưởng ấn.
Phanh phanh phanh!
Ngu Thượng Nhung điểm nhẹ mũi chân, thân hình lăng không xoay chuyển lao vọt xuống. Ma Lộ Bình đạp đất phóng lên, toàn thân bộc phát cương khí.
Oanh! Tường viện phủ tướng quân sụp đổ, hai người đồng thời bay về phía hồ nhỏ gần đó, chưởng ấn mịt mù trên bầu trời!
“Lên!” Ngu Thượng Nhung khẽ quát một tiếng, trường kiếm toát ra quang mang màu đỏ lượn vòng bay ra.
Bàn tay Ma Lộ Bình biến thành kim quang lóng lánh! Song phương hạ xuống mái đình bên hồ, một kiếm chém tới, kiếm cương bay tứ tung!
Cả toà lương đình bị chém nát.
Đấu pháp của Ma Lộ Bình cực kỳ cương mãnh hung hãn, mỗi một quyền đều ẩn chứa lực lượng cực mạnh!
“Kiếm Ma? Cũng chỉ có thế!” Ma Lộ Bình quát lớn một tiếng, hai tay chập lại. Mấy chục đạo chưởng ấn xuất hiện quanh thân hắn.
Ngu Thượng Nhung mặt không đổi sắc, trường kiếm vũ động, kiếm ảnh xuất hiện. Kiếm quang chém từng chưởng ấn ra làm đôi.
Vũ khí thiên giai vì sao đáng sợ? Chính là vì nó có khả năng phá tan cương khí, chém nát quyền cương và chưởng ấn như chém vào đậu hũ.
Ở một nơi khác trong thành Duyện Châu, trên cự liễn U Minh Giáo.
Vu Chính Hải liên tục thi triển Quân Lâm Thiên Hạ, nguyên khí đã tiêu hao hơn phân nửa, bèn thu tay về, Bích Ngọc Đao lượn vòng rồi quay về trong tay hắn.
“Đại sư huynh, huynh bảo tồn thực lực đi. Việc còn lại cứ giao cho ta và Trọng Dương huynh.” Tư Vô Nhai đứng dậy nói.
Tư Vô Nhai vừa định thi triển Khổng Tước Khai Bình thì Vu Chính Hải đã đưa tay ngăn lại. “Hiền đệ, đệ ở lại trên phi liễn bày mưu nghĩ kế là được. Nếu đệ xảy ra chuyện vi huynh sẽ rất lo lắng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận