Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1827: Chặn đường vây giết

Hình ảnh xuất hiện.
Mấy người Lục Ly khom người nói: “Các chủ, trên bầu trời Đại Uyên Hiến xuất hiện thánh hung nên chúng ta phải rút lui về sau ba ngàn dặm.”
Lục Châu gật đầu nói: “Ừm, các ngươi làm rất đúng.”
“Các chủ, hiện tại ngài đang ở đâu?” Lục Ly hỏi.
“Bản toạ đã rời khỏi Đại Uyên Hiến.”
“Vậy chúng ta ở yên chỗ này chờ Các chủ.” Lục Ly lấy phù chỉ ra vỗ xuống mặt đất, lưu lại một tấm phù định vị.
Lục Châu phất tay áo, hình ảnh biến mất. Ba ngàn dặm không xa, rất nhanh sẽ đuổi kịp bọn hắn.
“Tiếp tục lên đường.”
“Vâng.”
Ba người vạch phá bầu trời, bay xuyên qua dãy núi dày đặc. Sương mù mông lung khiến không gian trở nên mơ mơ hồ hồ.
Một khắc đồng hồ sau.
Trong làn mê vụ phía trước bỗng truyền tới một giọng nói trầm thấp: “Các vị khách nhân tôn kính muốn đi nơi nào?”
Lục Châu nâng tay ra hiệu Tiểu Diên Nhi và Hải Loa dừng lại rồi trầm giọng hỏi: “Là ai?”
“Ta đã chờ các vị thật lâu.”
Từng đạo thân ảnh màu trắng xuất hiện ở trước mặt, xuyên qua tầng mê vụ, ba người nhìn thấy rõ thân ảnh của đối phương.
“Hồng Tiệm?” Tiểu Diên Nhi nói.
Hồng Tiệm mỉm cười nhìn ba người. “Ta đã nghiêm túc suy nghĩ, quy củ của Đại Uyên Hiến không thể phá vỡ. Cho nên… nha đầu này phải trở về cùng ta.”
Lục Châu nói: “Cần gì phải phí công sức như vậy? Sao không chọn ra tay trong Đại Uyên Hiến?”
“Thiên Khải Chi Trụ ở Đại Uyên Hiến đã lưu lại hình ảnh các vị rời đi, đồng thời báo cho Bạch Đế.” Hồng Tiệm đáp.
Ý tứ đã rất rõ ràng. Bọn hắn e ngại Bạch Đế nên không ra tay trong Đại Uyên Hiến. Hiện tại là ở bên ngoài, chết thì cũng đã chết, sẽ không ai biết là bọn hắn làm.
Lục Châu gật đầu.
Hồng Tiệm hơi kinh ngạc hỏi: “Ngươi không bất ngờ sao?”
“Sao phải bất ngờ?” Lục Châu đạm nhiên đáp, “Lão phu đã sớm đoán được các ngươi sẽ đến.”
Cặp cánh Hồng Tiệm khẽ động. Bốn tên vũ nhân sau lưng bay ra chặn ở các phương hướng khác nhau. Hồng Tiệm tiếc rẻ lắc đầu: “Nếu đã dự đoán được, vì sao còn lựa chọn con đường này?”
“Đường gì?” Lục Châu bình thản hỏi lại.
“Đương nhiên là tử lộ.”
Hồng Tiệm nhìn Tiểu Diên Nhi: “Nha đầu, thiên phú của ngươi không tồi, đáng tiếc lại theo sai người. Ta có thể cho ngươi một cơ hội cuối để gia nhập Vũ tộc. Về phần những người khác…” Hắn liếc mắt nhìn về phía Hải Loa, “Đừng trách chúng ta vô tình.”
“Ngươi muốn giết lão phu?”
“Tu hành giới xưa nay đều vậy. Tu vi ngươi hẳn là không tệ mới có thể lặn lội đường xa đến được nơi này. Dù Bạch Đế là chỗ dựa của ngươi, nhưng mà… nước xa không cứu được lửa gần.”
“Làm sao ngươi dám chắc lão phu không có thủ đoạn để lại manh mối cho Bạch Đế biết?”
“Vô dụng thôi.” Hồng Tiệm lắc đầu, “Sau khi ngươi chết, mặc kệ ngươi lưu lại cái gì thì đều sẽ bị dây leo trong khu vực này xâm chiếm toàn bộ. Nơi này là Lạc Thần Sơn, là nơi thượng cổ thần minh Xa Bỉ vẫn lạc, tử khí nồng đậm đệ nhất thiên hạ. Đây cũng là nơi chôn thây các ngươi.”
“Khẩu khí thật lớn.”
“Tu vi cao thì khẩu khí lớn. Ngươi chỉ là một tiểu thánh, quen ra vẻ cao cao tại thượng trong cửu liên nên cho rằng có thể làm càn ở Đại Uyên Hiến?”
Hồng Tiệm đã sớm nhìn Lục Châu không vừa mắt, chẳng qua là vì nể mặt Bạch Đế và Minh Đức trưởng lão nên mới không nói gì. Nay đôi bên đã trở mặt thì chẳng cần phải che giấu thêm nữa.
“Chỉ bằng một mình ngươi?”
“Một mình ta là đủ.” Hồng Tiệm giang rộng cánh, hào quang nhàn nhạt toả ra.
Cặp cánh trắng toát tựa như trường bào của thiên sứ mà nhân loại vẫn thường ảo tưởng. Đáng tiếc, trên đời này không có thứ gì thật sự hoàn mỹ. Cũng như tuyết trắng, nhìn thì trắng tinh sạch sẽ nhưng kỳ thực lại ẩn chứa mọi thứ dơ bẩn trên trời.
Hồng Tiệm phất tay. Bốn tên vũ nhân đồng loạt xông tới nhưng ba người Lục Châu đột nhiên biến mất tại chỗ.
“Hả?” Hồng Tiệm biến sắc, trầm giọng nói, “Tản ra!”
“Muộn.”
Hồng Tiệm đột nhiên cảm giác được sau lưng có cỗ sức mạnh nguy hiểm đánh tới. Cánh quét ngang, hắn xoay người nhìn lại, phát hiện Tiểu Diên Nhi và Hải Loa đã đứng cách xa ngàn mét, trong tay cầm một khối ngọc phù.
Oanh!
Chưởng ấn của Lục Châu đánh tới, Hồng Tiệm lăng không tránh né. Bốn tên vũ nhân cấp tốc vọt ra bốn hướng, tốc độ bọn hắn nằm ngoài dự đoán của Lục Châu.
“Không ngờ ngươi đã lĩnh ngộ đại quy tắc.” Hồng Tiệm nói.
Chỉ có lĩnh ngộ đại quy tắc mới có thể thần không biết quỷ không hay xuất hiện sau lưng hắn.
Lục Châu liếc nhìn bốn tên vũ nhân, thân ảnh lại biến mất lần nữa rồi xuất hiện sau lưng Hồng Tiệm. “Tự phụ phải trả giá đại giới.”
Năm ngón tay như thái sơn áp xuống.
Hồng Tiệm nhướng mày, đôi cánh giương ra ngàn trượng khiến không gian đột nhiên ngưng kết! Trong khoảnh khắc đó, hắn đưa mắt nhìn về phía Tiểu Diên Nhi.
Tiểu Diên Nhi giật mình, bóp chặt ngọc phù trong tay. Nhưng không gian đang bị ngưng kết, nàng không cách nào bóp vỡ được ngọc phù.
Hai tên vũ nhân bắn vọt về phía nàng nhanh như lưu tinh. Tiểu Diên Nhi hốt hoảng ngẩng đầu: “Sư phụ!”
Nhưng lúc này nàng phát hiện sư phụ và Hải Loa đều bị ngưng kết giữa không trung, không thể nhúc nhích.
Hai tên vũ nhân đã bay tới, bốn cánh tay chộp về phía Tiểu Diên Nhi. Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, đột nhiên một đạo kim quang từ trên chém xuống!
Oanh!
Một người bịt mặt đang đứng chắn trước người nàng, quay đầu hỏi: “Không sao chứ?”
“Ngươi là ai?” Tiểu Diên Nhi hỏi.
“Việc này không quan trọng.”
Cùng lúc đó, Lục Châu đang bị ngưng kết trong không gian, không ngừng mặc niệm thần thông Thiên thư để khôi phục. Dù hắn chỉ bị dừng lại trong nháy mắt nhưng đòn tấn công của Hồng Tiệm đã đến trước mặt.
Oành!
Lục Châu theo bản năng gọi ra Phật Tổ kim thân, đáng tiếc kim thân chỉ duy trì được mấy giây đã tiêu tán, Lục Châu bị lực đàn hồi đánh bay ra xa ngàn mét.
Hồng Tiệm lặng lẽ nói: “Hay cho một tên tiểu thánh nhân, lại có thể hoá giải đạo lực lượng của ta nhanh như vậy.”
Nói xong, Hồng Tiệm quay đầu nhìn về phía người bịt mặt. “Ngươi là ai?”
“Không ngờ đường đường là đại thánh nhân Vũ tộc cũng làm ra trò hèn hạ bẩn thỉu như vậy.” Người bịt mặt khàn khàn nói.
Hồng Tiệm cau mày: “Ngươi biết thật nhiều.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận