Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 801

Sở Nam điều động cương khí hộ thể, tay không ngừng đánh ra đao cương chém vào đám Man Man nhỏ xung quanh.
“Tiền bối, cẩn thận!”
Xoẹt!
Móng vuốt của cự điểu quào tới, Sở Nam bị đánh bay ngược ra sau. Cương khí hộ thể bị móng vuốt sắc bén rạch nát, kể cả vạt áo trước ngực hắn cũng không còn lành lặn.
“Thật mạnh!” Trong lòng mọi người đầy áp lực.
Cự điểu rít lên một tiếng rồi lại vỗ cánh nhào tới. Ầm ầm! Hai toà kiến trúc sụp đổ.
Lục Châu lắc đầu nói: “Lão phu vẫn phải xuất thủ!”
Chân đạp hư không, Lục Châu xuất hiện ở trước mặt Sở Nam, dáng vẻ tiên phong đạo cốt, hai tay chắp sau lưng.
Đám tu hành giả trẻ tuổi bên dưới kinh ngạc hô lên: “Lão tiên sinh?”
Sở Nam nhìn bóng lưng Lục Châu, kinh ngạc nói: “Lão tiên sinh, người đi mau đi, ta còn có thể tiếp tục chiến đấu.”
“Ngươi quá yếu, đánh mà không thắng thì có ý nghĩa gì?” Lục Châu không quay đầu lại, hai mắt nhìn chằm chằm vào cự điểu Man Man, khẽ nhấc tay.
Phật Đà Thủ Ấn! Một chưởng đánh thẳng vào ngực cự điểu.
Ầm! Cự điểu hét lên một tiếng, hai cánh vỗ phành phạch. Lục Châu thi triển đại thần thông thuật xuất hiện trên đầu cự điểu, gọi ra một toà pháp thân kim liên cao mười trượng sừng sững giữa trời.
“Pháp thân kim liên bát diệp! Là cao nhân!”
“Không ngờ Đại Viêm chúng ta lại có nhiều cao thủ thâm tàng bất lộ như vậy!”
“Bây giờ còn rất ít người không trảm kim liên.”
Nhưng đám người vẫn lo lắng không ít. Ngay cả người đã trùng tu vào bát diệp như Sở Nam còn đánh không lại cự điểu thì lão tiên sinh bát diệp này làm sao thắng được nó? Trong mắt bọn họ, pháp thân có kim liên dường như yếu hơn không kim liên.
Lục Châu vừa gọi pháp thân ra đã dùng toà kim liên đè thẳng vào người cự điểu Man Man.
Ầm! Toà kim liên toả ra từng đạo gợn sóng!
“Quác !” Cự điểu hét thảm một tiếng.
Sở Nam và các tu hành giả trẻ tuổi đều kinh hãi. Pháp thân cũng có thể chơi kiểu này?
Đây chỉ là một trong nhiều cách sử dụng pháp thân mà thôi, lực phòng ngự của toà kim liên không hề yếu hơn vũ khí thiên giai. Lục Châu hiểu rõ cách sử dụng pháp thân hơn ai hết.
Hắn thu hồi pháp thân, sau đó lại gọi ra, điểm khác trước là pháp thân lần này nằm ngang, toà kim liên xoay tròn, liên diệp sắc bén như lưỡi đao xoắn tới. Phanh phanh!
Lông vũ không ngừng rơi xuống, liên tục bị cắt chém tám nhát, Man Man bay vọt ra sau. Dường như nó đã bị thương!
“Lão tiền bối thật lợi hại!”
“Vậy mà cũng làm được?”
Sở Nam được mở mang tầm mắt, thừa dịp Man Man vừa lui lại, hắn không còn dám khinh thường, vội khom người hỏi: “Xin hỏi tiền bối thuộc môn phái nào?”
Lục Châu không trả lời mà chỉ nói: “Xem là được.”
Thân ảnh nhoáng lên, pháp thân biến mất. Trong lòng bàn tay Lục Châu xuất hiện Vị Danh Kiếm.
Cự điểu này có lực phòng ngự rất kinh người, lấy tu vi bát diệp thông thường rất khó có thể giết được nó. Vị Danh Kiếm có thể chém được huyết kiếm của Khương Văn Hư, không biết đã đạt tới đẳng cấp gì.
Toàn thân Vị Danh Kiếm được bao phủ bởi phù văn màu đen, lại thêm tình hình cuộc chiến kịch liệt nên rất khó có thể phát hiện sự tồn tại của nó, gần như chỉ là một cái bóng mờ. Lục Châu nắm chặt Vị Danh Kiếm vọt về phía cự điểu.
Vù! Hàn mang hiện lên, Vị Danh Kiếm chém ngang cánh nó!
Rắc! Một đoạn cánh bị gãy.
“Xem ra Vị Danh Kiếm có thể chém đứt.” Nhìn thấy kết quả, thân ảnh Lục Châu nhanh chóng loé lên.
Hung thú bị thương là lúc chúng đáng sợ nhất. Lục Châu phải đuổi được cự điểu Man Man ra khỏi Mạc Thành trước khi nó trở nên điên cuồng.
Lục Châu tung ra một chưởng, lòng bàn tay hiện lên lam quang. Thần thông Túc Trụ Tuỳ Niệm mô phỏng Cửu Tự Chân Ngôn Ấn của Đạo môn!
Ầm! Cự điểu Man Man kêu thảm một tiếng, còn chưa kịp lui lại đã bị chưởng ấn màu xanh lam đánh trúng!
“Đây là…” Đám người ngây ngốc nhìn.
Lục Châu vọt về phía trước, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cự điểu, trầm giọng nói: “Những người khác thanh lý đàn Man Man!”
“Vâng!”
Đám người tỉnh táo lại, vội vàng phóng lên tầng trời cao tấn công đám Man Man cỡ nhỏ.
Lục Châu tiếp tục tung ra một chưởng ấn màu lam. Cự điểu bay ngược mấy vòng, Lục Châu không ngừng tung chưởng.
Sở Nam nhịn không được tán thưởng: “Mở rộng tầm mắt, mở rộng tầm mắt…”
Lấy tu vi bát diệp của Lục Châu, muốn đánh trọng thương cự điểu thì quá khó khăn. Từ cuộc chiến giữa nó và Sở Nam, Lục Châu có thể nhận ra cự điểu Man Man là hung thú cao giai hơn bát diệp.
Cho nên những chưởng ấn này đều mang theo một chút lực lượng phi phàm trong đó.
Đây là phương pháp chiến đấu Lục Châu mới nghĩ ra. Hắn có tu vi bát diệp, không nên lãng phí điều này, nếu sử dụng thêm một ít lực lượng phi phàm thì hắn sẽ vô địch cùng giai, đồng thời có thể tiết kiệm được không ít lực lượng phi phàm.
Rõ ràng phương pháp này đã thí nghiệm thành công trên thân cự điểu Man Man, mỗi một chưởng đều khiến nó không cách nào chống cự.
Liên tục tung ra mười chưởng ấn, cự điểu bị Lục Châu đánh bay ra khỏi Mạc Thành. Sĩ khí của đám tu hành giả trong thành lập tức tăng vọt, bọn họ không chút kiêng kị đánh tan bầy Man Man cỡ nhỏ.
Một số tu hành giả còn lại đi tới trận nhãn để chữa trị tầng bình chướng.
Sở Nam vẫn đứng ngây ra như phỗng, không ngừng lẩm bẩm: “Mở rộng tầm mắt…”
Tu hành giả trẻ tuổi lúc nãy từ chối Lục Châu cũng tán thưởng nói: “Lão tiên sinh thật mạnh, có phong thái của Các chủ Ma Thiên Các.”
“Các chủ Ma Thiên Các?” Sở Nam quay sang nhìn hắn.
“Tuy nói vị lão tiên sinh này trông trẻ tuổi hơn một chút, nhưng phương thức xuất chưởng và tác phong rất giống với tổ sư gia Ma Thiên Các.”
“Ngươi có vẻ biết khá nhiều về Ma Thiên Các.” Sở Nam nghi hoặc nói.
“Có biết đôi chút… Tổ sư gia Ma Thiên Các là người ta kính sợ nhất, lão nhân gia người cực kỳ am hiểu dùng chưởng ấn. Nhớ tới lúc Ma Thiên Các càn quét Lận Tín của Thái Hư Học Cung, ta đang ở gần đó quan sát, dù là bát diệp như Lận Tín cũng không có tư cách để tổ sư gia xuất thủ. Sau khi Lận Tín chết, một chiêu Tuyệt Thánh Khí Trí của tổ sư gia từ trên trời giáng xuống phá hư bình chướng Thái Hư Học Cung vẫn khiến ta rung động không thôi.”
Sở Nam nói: “Nói rất có lý… người thanh niên, ta thấy ngươi can đảm hơn người, có muốn gia nhập La Tông của ta không?”
Vừa nghe vậy, tu hành giả trẻ tuổi lập tức mừng thầm trong lòng.
“Ta vốn đã quen tự do tự tại, cho dù là tổ sư gia Ma Thiên Các đích thân tới chiêu mộ ta cũng không dễ dàng đồng ý. Vừa rồi lão tiên sinh kia mời chào ta gia nhập sơn môn nhưng ta đã uyển chuyển cự tuyệt. Nhưng nay thiên hạ loạn lạc, có một mái nhà che gió che mưa vẫn tốt hơn là làm lục bình không rễ. Nếu đại trưởng lão đã tiến cử, vãn bối cảm kích vô cùng.”
“Rất tốt.” Sở Nam hài lòng gật đầu. Lời này khiến hắn cảm thấy rất thoải mái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận