Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1261

“Bạch liên giới là nơi cây cối thưa thớt, dã thú khó tìm. Đại bộ phận đất đai đều phủ trong băng lãnh núi tuyết. Người ở đó muốn sinh tồn chỉ có thể lên núi kiếm ăn, đời đời đào khoáng để đổi tài nguyên với các giới khác.” Phong Khuê nói.
Lục Châu gật đầu.
Nhìn đến đây, Nhan Chân Lạc cuối cùng cũng minh bạch, trong mắt hiện vẻ kinh ngạc nhìn Lục Châu:
“Lục huynh… đây đều là…”
“Ngươi gọi lão phu là gì?” Lục Châu híp mắt lại.
“Ách…” Nhan Chân Lạc lập tức lăng không quỳ bái, “Thuộc hạ tham kiến Các chủ.”
Các thành viên Hắc Tháp đều nghệt mặt ra không hiểu chuyện gì.
Lục Châu vuốt râu gật đầu: “Nhan Chân Lạc, lão phu đã nói sẽ tự mình đến đón ngươi, sẽ không nuốt lời.”
Biểu tình trên mặt Hạ Tranh Vanh có chút khó coi.
Nhan Chân Lạc nói: “Đa tạ Các chủ!”
Lục Châu nhìn về phía Phong Khuê: “Thế nhân đều biết lão phu nhân từ, hôm nay chỉ lấy đi Mệnh Cách của các ngươi, không hạ sát thủ.”
Phong Khuê mừng rỡ nói: “Đa tạ Lục các chủ khai ân.”
“Nhưng đừng quên đồ nhi của lão phu đã bị hại rơi xuống hắc thuỷ không rõ tung tích. Nếu hắn chết, lão phu bắt các ngươi chôn cùng.”
“Điều cuối cùng…”
Lục Châu nói tiếp, “Đừng chơi tâm cơ với lão phu. Nếu còn xảy ra chuyện này… các ngươi không còn được may mắn như hôm nay nữa đâu.”
Phong Khuê gật đầu: “Tuyệt đối không có lần sau!”
Lục Châu hạ xuống, đi tới trước mặt Hạ Tranh Vanh.
Hạ Tranh Vanh ngẩng đầu nhìn hắn, không nói một lời.
“Lão phu có thể cường sát Đoạn Tây Hoa, thì có thể cường sát bất luận kẻ nào.”
Lời này chẳng khác nào đang rung cây doạ khỉ. Cho dù là Hạ Tranh Vanh cũng không bảo vệ được bọn hắn.
Lục Châu nhìn chằm chằm Hạ Tranh Vanh, rốt cuộc nhìn thấy vẻ hối hận và bất đắc dĩ trong mắt hắn.
“Ta thua.” Hạ Tranh Vanh nói, “Ngươi mạnh hệt như bọn họ.”
“Bọn họ?”
“Ngươi đến từ Thái Hư đúng không?” Hạ Tranh Vanh hỏi.
Lục Châu vuốt râu đáp: “Ngươi cảm thấy thế nào thì cứ xem là thế nấy.” Lục Châu lười giải thích, đâm lao thì cứ theo lao mà thôi.
Đám thành viên Hắc Tháp giật mình nhìn Lục Châu.
Chẳng trách, chẳng trách…
Hạ Tranh Vanh cười ha hả thành tiếng: “Chẳng trách, ngài cũng họ Lục.”
“Họ Lục?” Lục Châu nhíu mày.
Hạ Tranh Vanh ngồi phịch xuống đất, không khỏi bật cười.
Lục Châu lắc đầu, xoay người rời đi.
Đám người lập tức lui về sau nhường đường. Lục Châu đi đến trước mặt bình chướng, nhấc tay đánh ra một chưởng.
Lam chưởng bộc phát năng lượng, tạo thành một lỗ hổng để Lục Châu và Nhan Chân Lạc đi ra. Sau đó khu vực đạo văn lại khôi phục như trước.
Nhan Chân Lạc đi sau lưng Lục Châu, thấp giọng nói: “Lục gia mà hắn nói chính là tổ tiên của Lục Ly.”
“Lục Ly có liên quan đến Thái Hư?” Lục Châu kỳ quái hỏi.
Nhan Chân Lạc nói: “Tổ tiên của Lục Ly xuất hiện đại năng. Nhưng trước đây ta vẫn luôn nghĩ là Lục Ly khoác lác thôi. Hiện giờ nghe Hạ Tranh Vanh nói vậy, ta cảm thấy chuyện này chắc là thật. Trước đây Lục Ly hay khoe khoang với ta rằng tổ tiên hắn rất mạnh mẽ, là người nổi bật trong số tu hành giới.”
“Theo lời hắn, tổ tiên hắn từng đến bí ẩn chi địa, thu hoạch được không ít kỳ ngộ, tu vi được đề thăng. Khi vào Hắc Tháp Lục Ly mới là cửu diệp, Hắc Tháp coi trọng bối cảnh của hắn nên mới thu nhận, nhưng Lục Ly không khiến Hắc Tháp thất vọng, trợ giúp Hắc Tháp thực hiện kế hoạch cộng hưởng. Sau khi Hắc Tháp có thu hoạch, thực lực của Lục Ly cũng tiến bộ không ít.”
Nói đến đây, Nhan Chân Lạc nói thêm một câu: “Nhưng cụ thể thế nào thì phải hỏi hắn.”
Lục Châu dừng chân, quay đầu nhìn Nhan Chân Lạc: “Kế hoạch cộng hưởng?”
Nhan Chân Lạc giải thích:
“Trước khi áp dụng kế hoạch cộng hưởng, Hắc Tháp phải phái người đến địa phương khác tìm Mệnh Cách thú và Sinh Mệnh Chi Tâm. Chủ ý của kế hoạch cộng hưởng là bảo vệ nhân loại, xua đuổi hung thú, lấy được Sinh Mệnh Chi Tâm và Mệnh Cách Chi Tâm, cùng chia đôi cộng hưởng với dân bản xứ.”
Lục Châu nói: “Chắc Lục Ly cũng không ngờ đến kế hoạch cộng hưởng lại biến thành kế hoạch nuôi nhốt đâu nhỉ?”
Nhan Chân Lạc thở dài gật đầu. “Hắc Tháp đã biến chất từ lâu, kế hoạch nuôi nhốt cũng đã không còn thoả mãn được bọn hắn. Khi bọn hắn ra quyết định áp dụng kế hoạch thanh trừ, Lục Ly nôn cả một buổi tối.”
“Bị bệnh?”
Nhan Chân Lạc lúng túng nói: “Kế hoạch thanh trừ phải giết rất nhiều người, Lục Ly cảm thấy những người đó bị giết đều là lỗi của hắn nên lương tâm không chịu nổi.”
Lục Châu lắc đầu, xem thường nói:
“Quá non nớt. Thế giới này mạnh được yếu thua, ngay cả bản thân cũng không chăm sóc tốt thì nôn nhiều có ích gì đâu.”
“Các chủ nói có lý.”
Ngay sau khi hai người rời khỏi Hắc Tháp…
Toàn bộ thành viên Hắc Tháp đều ngồi bệt xuống đất, sau lưng đổ mồ hôi lạnh.
Lục Châu và Nhan Chân Lạc bay tới vị trí hồng liễn neo đậu trước đó.
Thẩm Tất bước ra nghênh đón: “Các chủ, Nhan tả sứ. Lam Hi Hoà nói nàng ta sẽ không tiếp cận với lục tiên sinh nữa.”
Lục Châu gật đầu. “Lão phu vốn muốn nói mấy câu với nàng ta. Đi rồi thì thôi vậy.”
Thẩm Tất nói: “Thuộc hạ biết một nơi thích hợp để nghỉ ngơi. Sáng sớm mai chúng ta có thể sử dụng phù văn thông đạo của Hắc Tháp để trở về hồng liên giới.”
“Dẫn đường đi.”
“Vâng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận