Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1490

Nửa canh giờ trôi qua.
Hỏa Phượng từ từ bay thấp rồi đáp xuống một khe núi cực lớn nằm giữa hai toà sơn phong, sau đó hoả quang biến mất.
Khi Lục Châu chuẩn bị đến gần, phía chân trời bỗng xuất hiện từng đoàn tu hành giả lao vọt tới.
“Bốn mươi chín kiếm khách đến rồi.” Khổng Văn nhắc nhở.
Bốn mươi chín tên kiếm khách nghiêm chỉnh bay theo trận hình, cấp tốc lướt tới khe núi, bao vây hai toà sơn phong.
“Không chỉ có bọn hắn.”
Tu hành giả từ bốn phương tám hướng nhanh chóng ùa tới, vây kín nơi này.
Lục Châu xoay người nhìn một lượt, thông tin của tất cả tu hành giả đều hiện ra trong mắt.
Hắn phát hiện nơi này có không ít Thiên Giới Bà Sa hắc liên, chưa tới trăm người đến từ hồng liên nhưng rất yếu, cũng có tu hành giả bạch liên, một số ít đến từ tử liên, hơn phân nửa còn lại là người thanh liên.
“Bách Kiếp Động Minh tới đây cũng chỉ nhặt được đồ bỏ…”
“Dù là ở đâu cũng có rất nhiều kẻ không sợ chết.”
Đám người bắt đầu nghị luận ầm ĩ, ngươi một câu ta một câu.
Bốn mươi chín kiếm khách lăng không đứng trên khe núi, thỉnh thoảng lại phái người hạ xuống quan sát, dường như đang bày trận. Bọn hắn chẳng thèm chú ý đến đám tu hành giả đang xem náo nhiệt.
Trong bí ẩn chi địa, nhân loại có thể vì một bảo bối nào đó mà tranh đến ngươi chết ta sống. Trước khi địch nhân cường đại xuất hiện, dùng phương thức nhanh nhất để giải quyết mục tiêu rồi nhanh chóng rút lui mới là vương đạo.
Khổng Văn bay tới bên cạnh Lục Châu, thấp giọng nói: “Lão tiên sinh, người đông, cẩn thận có trộm.”
“Trộm?”
“Bí ẩn chi địa luôn có những kẻ thừa dịp hỗn loạn mà giở trò trộm cắp.” Khổng Văn nói.
Minh Thế Nhân nói: “Yên tâm đi, nơi này có nhiều cao thủ, Cùng Kỳ không có ngu xuẩn như vậy.”
Gâu! Cùng Kỳ vui vẻ vẫy đuôi, hưởng thụ lời tán dương của chủ nhân.
Khổng Văn nói: “Hỏa Phượng hẳn là đang tìm chỗ kín đáo để niết bàn.”
Minh Thế Nhân hỏi: “Với đẳng cấp của Hỏa Phượng, hẳn là sẽ biết nói ngôn ngữ của nhân loại chứ?”
Khổng Văn lắc đầu đáp: “Ngược lại mới đúng, Hỏa Phượng tự xem mình là huyết thống cao quý, chúng nó khinh thường học tập ngôn ngữ của nhân loại.”
Không ngờ hung thú cũng có cảm giác ưu việt và kỳ thị giai cấp.
“Con hoả kê này chảnh như vậy?” Minh Thế Nhân kinh ngạc nói.
Hoả kê…
Khổng Văn xấu hổ. Dùng từ ngữ thô tục như vậy hình dung Hỏa Phượng tôn quý… có phải hơi quá không?
Đám tu hành giả xung quanh nhìn bốn mươi chín kiếm khách đang bày trận, không ngừng nghị luận.
“Có chân nhân xuất thủ, chúng ta chỉ có thể xem kịch.”
“Nghe nói Diệp chân nhân cũng đang chạy về phía này… có khi lại sắp được chứng kiến chân nhân chiến đấu đây.”
“Không phải lần trước luận đạo ở Thanh Vân Sơn bọn hắn đã đánh một lần rồi sao?”
“Bất phân thắng bại, đôi bên đều không phục. Nay thần điểu hiện thế, tất phải dùng toàn lực.”
Chân nhân xuất hiện khiến đám người mất đi ý định tranh cướp, chỉ quan chiến xem kịch. Nếu may mắn thì có thể nhặt được chút đồ tốt.
Truyền thuyết nói rằng, lông Hỏa Phượng có thể dùng để chế tạo vũ khí đặc thù có năng lực phóng hoả.
Réc !
Trong khe núi truyền ra âm thanh bén nhọn.
Bốn mươi chín kiếm khách ngừng động tác, đồng loạt quay đầu quan sát.
Lục Châu gọi: “Lão tứ.”
“Có đồ nhi.”
“Chiếu cố các sư muội cho tốt.”
“Vâng.”
Minh Thế Nhân và Cùng Kỳ bay đến gần hai vị sư muội. Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung vẫn đứng yên bất động, sắc mặt nghiêm túc nhìn về phía trước. Bốn huynh đệ Khổng Văn, Nhan Chân Lạc và Lục Ly đứng cùng một chỗ.
Quả nhiên, động tĩnh trong khe núi càng lúc càng mãnh liệt.
Một đạo ánh sáng đỏ rực bắn vọt lên không trung như một hoả cầu kéo theo chiếc đuôi dài, hoả diễm nhanh chóng nở rộng ra mấy chục trượng.
Hỏa Phượng phóng tới chân trời, đôi cánh giang ra xoay một vòng. Bốn mươi chín kiếm khách lập tức giãn ra, không dám đối kháng.
Hỏa Phượng xoay người, cuồng phong phần phật, trên không trung xuất hiện vô số hoả diễm trút xuống như mưa.
“Nó muốn phát động tấn công!” Đám tu hành giả giật mình kêu lên.
Khi hoả diễm đang trút xuống, Lục Châu chợt nghe được một tiếng răng rắc như kết băng. Hắn quay đầu nhìn lại… phát hiện tất cả mọi người đều đứng yên bất động như thời không bị dừng lại.
Chỉ có Lục Châu là không việc gì.
Trong lòng Lục Châu khẽ động, đưa mắt nhìn quanh, rốt cuộc phát hiện một đạo nhân ảnh mặc trường bào vừa xuất hiện phía trên bốn mươi chín kiếm khách.
Tần Nhân Việt?
Không gian đình chỉ vừa rồi là do hắn thi triển?
Đám tu hành giả rất nhanh đã khôi phục như cũ, hoàn toàn không phát giác mình đã bị cỗ lực lượng đặc thù kia ảnh hưởng, ai nấy đều kinh ngạc nhìn về phía thân ảnh Tần Nhân Việt trên bầu trời.
Trong mắt bọn hắn, Tần Nhân Việt đột ngột hiện ra giữa trời.
Tần Nhân Việt lạnh nhạt nói: “Người không có phận sự lui lại.”
Bốn mươi chín kiếm khách nhanh chóng đứng xung quanh Tần Nhân Việt.
“Là Tần chân nhân!”
Mấy ngàn tu hành giả dù đến từ phương nào cũng đều khom người hành lễ. Đám tu hành giả thanh liên giới đồng thanh hô lên:
“Bái kiến Tần chân nhân.”
Đây là lần đầu tiên Lục Châu nhìn thấy chân nhân.
Chân nhân vì sao mà cường đại?
Rốt cuộc đạo lực lượng là gì?
“Nghe đồn Hỏa Phượng là thần điểu bất tử, cứ cách một khoảng thời gian sẽ niết bàn trọng sinh một lần để tránh thoát thiên địa ràng buộc. Khe núi này hẳn là nơi nó niết bàn trọng sinh, thời điểm trọng sinh chính là lúc Hỏa Phượng yếu ớt nhất.”
“Ta cũng là lần đầu tiên được thấy Hỏa Phượng. Trước đây chỉ đọc trong cổ tịch, đáng tiếc nơi này có chân nhân, chúng ta chẳng thể làm được gì.”
Có một người quay đầu lại nói: “Nói cứ như không có chân nhân thì ngươi có thể bắt được Hỏa Phượng vậy… Tất cả chúng ta đều chỉ có thể đứng nhìn thôi.”
Mấy ngàn tu hành giả đứng xem đều chỉ vì muốn thoả mãn lòng hiếu kỳ.
Lục Châu nhìn về phía Tần Nhân Việt.
Tính danh: Tần Nhân Việt.
Thân phận: nhân tộc Đại Cầm.
Tu vi: Thiên Giới Bà Sa.
Phần thông tin về tu vi đúng là vô dụng đến cực điểm. Đều là Thiên Giới Bà Sa nhưng cách biệt như ngày với đêm đó!
“Ha ha ha…”
Đúng lúc này, nơi xa bỗng truyền đến tiếng cười sang sảng. Tiếng cười như kinh lôi khiến màng nhĩ đám người đau nhức không thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận