Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1724: Là sư huynh vô năng

Ba ngày sau.
Tinh thần của mọi người đều rất tồi tệ. Bốn vị trưởng lão và các hộ pháp ngồi bên ngoài Nam Các, không ngừng thở dài.
Phạm Trọng từ xa đi tới, khẽ lắc đầu nói: “Đại tiên sinh và nhị tiên sinh đã ba ngày không ra khỏi cửa, hai người đều ở Bắc Các đóng quan tài cho thất tiên sinh, một câu cũng không nói.”
Phan Ly Thiên thở dài: “Lúc này đừng đến quấy rầy bọn họ.”
Chu Kỷ Phong hỏi: “Tiếp theo phải làm thế nào đây?”
“Đại tiên sinh nói mộng tưởng của thất tiên sinh là sau khi chết được táng trong đại hải. Có lẽ ngày mai…” Phạm Trọng không nói nữa, lẳng lặng lắc đầu.
Tả Ngọc Thư nói: “Cho tới bây giờ lão thân còn chưa từng thấy huynh trưởng suy sụp như vậy. Ba ngày nay hắn vẫn ở trong Đông Các không ra ngoài một bước, dường như cũng không tu luyện. Hầy…”
“Người làm sư nào có dễ dàng. Đến cả hai nha đầu kia cũng đã mấy ngày không ra ngoài.” Phan Ly Thiên nói, “Không nghe tiếng các nàng bày trò trêu chọc mọi người, lại cảm thấy thiếu vắng.”
“Tạm thời khoan hãy thông tri cho tam tiên sinh, ngũ tiên sinh và bát tiên sinh, để tránh cho bọn họ quá xúc động.”
Đám người gật đầu.
“Vậy có thông tri cho các huynh đệ Ám Võng không?”
“Báo đi. Dù sao bọn hắn cũng từng là huynh đệ sinh tử với thất tiên sinh.”
“Vâng.”
Chuyện này rất nhanh đã truyền tới tai Ám Võng.
Ngày hôm sau, trong Đông Các.
“Sư phụ, mọi việc đã chuẩn bị xong.” Diệp Thiên Tâm xuất hiện trong sân viện, buồn bã nói.
“Các ngươi đi đi, vi sư muốn được yên tĩnh một mình.” Lục Châu nhắm mắt đáp lời.
“Vâng.”
Bên ngoài Nam Các, tất cả mọi người đã tụ tập đông đủ.
Nhìn chiếc quan tài đen khắc hoạ phù văn, không một ai cảm thấy vui vẻ nổi.
“Động quan.”
“Các ngươi lưu lại đi, không cần đi theo.” Vu Chính Hải nói, bàn tay chạm vào quan tài.
Ngu Thượng Nhung xoay người, đạp không bay về phương xa. Hắn không tranh giành việc này với Vu Chính Hải.
Những người khác đồng loạt lui lại.
“Thất sư đệ thích yên tĩnh, hẳn là đệ ấy sẽ hài lòng…” Vu Chính Hải nhìn về phía mọi người, khoé môi khẽ nhếch lên, “Đi thôi sư đệ.”
Hắn mang theo quan tài bay ra khỏi Ma Thiên Các.
Tất cả mọi người ở lại đều ngẩng đầu nhìn theo, khom người bái thật sâu.
Trên Vô Tận Hải.
Mặt biển bình tĩnh không giống với dáng vẻ thường ngày. Vu Chính Hải chỉ tay về phía đại hải trước mặt, nói với quan tài:
“Ta nhớ trước đó đệ từng nói, nếu có một ngày đệ không còn thì đưa đệ trở về biển cả. Trong biển có rất nhiều hải thú, đệ có muốn đổi ý không?”
Vu Chính Hải vỗ vào quan tài. Quan tài im ắng không người đáp lời hắn.
“Hải thú sẽ xé đệ thành mảnh nhỏ mất. Phong ấn chi thuật của sư phụ và quan tài e là không bảo vệ được đệ quá lâu.”
Vu Chính Hải lăng không trôi nổi trên mặt biển, thật lâu sau vẫn không hạ xuống. “Là sư huynh vô năng.”
“Đệ có thể phục sinh ta, nhưng ta lại không phục sinh đệ được.”
Vu Chính Hải nhắm mắt lại, bàn tay áp xuống dưới. Quan tài được cương ấn vây quanh, cứ thế lơ lửng trên mặt biển.
Hắn giữ tư thế này suốt một ngày một đêm.
Mãi đến khi cánh tay tê dại, Vu Chính Hải mới mở miệng nói: “Nước trong Vô Tận Hải rất lạnh, nếu đệ sợ lạnh thì hãy trở về.”
Vù !
Quan tài chìm vào trong biển, rất nhanh đã bị đại hải nuốt chửng.
Trong Đông Các.
Hai mắt Lục Châu bật mở, hư ảnh loé lên xuất hiện trên bầu trời Ma Thiên Các.
Trong màn đêm, hắn đón gió mà đứng. Ngu Thượng Nhung đang đứng yên cách đó không xa bỗng nhiên quay đầu, nghi hoặc nhìn sang, kinh ngạc nói: “Sư phụ?”
Vù.
Lục Châu biến mất.
Hắn không đi tới Vô Tận Hải, mà xuất hiện tại phù văn thông đạo trong rừng cây. Quang hoa loé lên.
Đêm đã khuya.
Trên đạo trường Nam Sơn ở thanh liên giới.
Tần Nhân Việt đang tĩnh toạ tu hành, đột nhiên bên tai truyền tới thanh âm trầm thấp.
“Tần chân nhân, cho lão phu mượn thông đạo dùng một chút.”
Tần Nhân Việt chấn kinh nói: “Lục huynh?”
Hư ảnh loé lên, Tần Nhân Việt bay về phía tiếng nói. Hắn nghe ra được ngữ khí của Lục Châu ẩn chứa sự tức giận, bên dưới lý trí cường đại là cơn phẫn nộ điên cuồng.
Tần Nhân Việt hỏi: “Lục huynh muốn đi đâu?”
“Ngung Trung.”
“Bí ẩn chi địa? Bây giờ sao?” Tần Nhân Việt mộng bức, hoàn toàn không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
“Bây giờ.”
Thấy sắc mặt Lục Châu nghiêm túc, thái độ kiên quyết, Tần Nhân Việt bèn nói: “Được, ta đi cùng huynh.”
Hai người lấp loé mấy lần, sử dụng phù văn thông đạo của Tần gia tiến vào bí ẩn chi địa. Mất một canh giờ sau rốt cuộc cũng đến Ngung Trung.
Thiên Khải Chi Trụ đỉnh thiên lập địa tựa như vĩnh viễn sẽ không sụp đổ. Bóng đêm ở nơi này cũng không khác cửu liên là bao.
Tần Nhân Việt chỉ tay về phía Thiên Khải Chi Trụ nói: “Đây chính là Ngung Trung.” Hắn liếc mắt nhìn Lục Châu.
Biểu tình của Lục Châu vẫn đạm nhiên như trước, hắn ngẩng đầu nhìn trời, khẽ nói: “Hôm nay lão phu sẽ đâm thủng trời này!”
Vù!
Thân hình Lục Châu như điện, lao vọt vào không trung.
Tần Nhân Việt cực kỳ hoảng sợ, giơ tay lên ngăn cản: “Lục huynh!”
Đáng tiếc hiện tại Lục Châu sẽ không nghe lời khuyên can của bất cứ ai. Lần trước khi đến đây cùng Trần Phu, Lục Châu cũng không điên cuồng đến thế.
Tần Nhân Việt vô cùng lo lắng, hắn bay lên không trung nói: “Ngàn vạn lần không được, trên đó có Cửu Trảo Hắc Ly cực kỳ mạnh mẽ!”
Lục Châu không hề quay đầu, bay thẳng vào làn sương mù.
Tần Nhân Việt đành dừng chân, tu vi của hắn không đủ để tiến vào trong đó, càng không thể đấu với trời. Tiến vào một bước, có lẽ sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
“Vì sao chứ?” Tần Nhân Việt không cách nào lý giải.
Hắn bay tới bay lui bên dưới tầng sương mù, muốn nghe ngóng chút động tĩnh của Lục Châu, đáng tiếc không có một âm thanh nào.
Trong hắc vụ.
Lục Châu không biết đã bay bao lâu, rốt cuộc cảm giác bị đè nén kia lại xuất hiện. Hắn biết mình đã tiến vào phạm vi của Cửu Trảo Hắc Ly.
“Ra đây!” Lục Châu quát to, sóng âm lăn lộn tứ phương.
Tần Nhân Việt giật mình ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn vào trong làn sương mù: “Lục huynh?!”
Đáng tiếc hắn chẳng thể nhìn thấy gì, chỉ nghe được một tiếng hồng hộc cực lớn.
“Cửu Trảo Hắc Ly?!” Tần Nhân Việt dựng đứng tóc gáy, sợ hãi bay thấp xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận