Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 764

Người ở đây tu luyện hồng liên, mà hắn lại tu luyện kim liên, là dị loại.
Cũng may Ngu Thượng Nhung còn có Trường Sinh Kiếm toát ra quang mang màu đỏ giúp hắn che giấu tung tích, đồng thời cũng là lợi khí giết địch tốt nhất.
Rốt cuộc đến một ngày, Ngu Thượng Nhung cũng tìm thấy thành trì của con người… một thành trì hoàn toàn lạ lẫm mà hắn chưa bao giờ nhìn thấy.
Trong dịch trạm, một nơi tốt nhất để thu hoạch tin tức, Ngu Thượng Nhung ngồi yên lặng trong góc, đưa mắt nhìn tu hành giả muôn hình vạn trạng xung quanh.
Tuy rằng bọn hắn cũng là con người, nhưng sự khác biệt về căn bản khiến Ngu Thượng Nhung không hề cảm nhận được cảm giác thân cận trong đó.
Khí tức của bọn hắn khác biệt. Một khi thi triển tu vi đều tạo ra cương khí màu đỏ.
“Có nghe nói gì chưa? Ba ngày trước Phi Tinh Trai đánh trọng thương loan điểu!”
“Con hung thú loan điểu kia không dễ trêu chọc đâu, Phi Tinh Trai bị trọng thương hơn một nửa quân số, cao thủ cửu diệp Diệp Chân cũng đã bị thương.”
“Diệp Chân là cao thủ nhất đẳng của Phi Tinh Trai, không ngờ ngay cả hắn mà cũng bị loan điểu đánh bị thương, đám hung thú này thật là đáng sợ.”
“Có thể đánh trọng thương loan điểu đã là không tệ rồi. Ít nhất trong một khoảng thời gian ngắn chúng ta sẽ được an toàn.”
“Nói có lý.”
Ngu Thượng Nhung vẫn bình tĩnh ngồi nghe nhưng trong lòng thì kinh ngạc trước hung thú loan điểu và sự cường đại của Phi Tinh Trai.
Tại Đại Viêm, cường giả cửu diệp đã đủ để ngạo thị thiên hạ, nhưng ở nơi này thì đến một con loan điểu cũng không bằng.
“Ca ca, ngươi bị thương rồi kìa.”
Ngu Thượng Nhung lúc này mới hồi thần nhìn lại tiểu nha đầu đội mũ trùm ngồi đối diện mình. Tiểu nha đầu có má lúm đồng tiền, gương mặt nhỏ nhắn, đôi mắt to tròn linh động lấp lánh trông rất giống tiểu sư muội.
Ngu Thượng Nhung chỉ cười không đáp.
Tiểu nha đầu nói: “Ta tên là Vu Vu, là một tu hành giả am hiểu trị liệu, ta đến từ Thiên Liễu Quan… Ta trị liệu cho ngươi nhé? Không tính tiền đâu!”
Nói xong nàng nâng bàn tay trắng nõn lên, trong lòng bàn tay toát ra quang mang màu đỏ nhạt.
Cho dù nàng trông rất nhỏ yếu, Ngu Thượng Nhung vẫn lịch sự đáp: “Thật xin lỗi.”
“A?”
“Tại hạ không cần trị liệu.” Ngu Thượng Nhung uyển chuyển từ chối.
“Á… được rồi…” Tiểu nha đầu Vu Vu trông có vẻ rất thất vọng.
Lúc này bên ngoài dịch trạm bỗng xuất hiện hai tu hành giả bị thương đang dìu nhau bước vào, tiểu nha đầu Vu Vu lập tức mừng rỡ chạy như bay tới nói huyên thuyên:
“A các vị bị thương rồi, tốt quá, để ta trị liệu cho nha…”
Khoé môi Ngu Thượng Nhung cong lên. Kiểu nói chuyện này rất giống cửu sư muội.
Chỉ tiếc, vật đổi sao dời, cảnh còn người mất, không biết mọi người đang sống như thế nào? Không biết tình hình sư phụ thế nào rồi? Không có ta bên cạnh, chắc rất nhiều phiền phức của người đều trở nên khó xử lý.
Ông!
Âm thanh năng lượng cộng hưởng kéo Ngu Thượng Nhung trở về với thực tại.
Hắn quay đầu nhìn ra ngoài cửa, thấy toàn thân tiểu nha đầu Vu Vu bạo phát hồng cương, song chưởng đặt trên vết thương của tu hành giả kia, năng lượng sinh cơ đặc thù khuếch tán thu hút sự chú ý của mọi người.
Ai nấy đều giơ ngón cái lên tán thưởng Vu Vu. “Thì ra là Vu Vu của Thiên Liễu Quan, chẳng trách, chẳng trách…”
“Tuổi còn trẻ đã có thủ đoạn bậc này, thật đáng mừng.”
Ngu Thượng Nhung nhìn sang nam tử ngồi bên cạnh, khẽ hỏi: “Mạo muội hỏi một câu, nơi đây gọi là gì?”
Nam tử kia quay đầu lại nhìn Ngu Thượng Nhung đầy dò xét. “Huynh đài, đây là đâu mà ngươi cũng không biết?”
“Tại hạ quanh năm chinh chiến bên ngoài, đã lâu không trở lại.” Ngu Thượng Nhung nói.
“Thì ra là thế… Nơi này là Đại Đường địa giới. Nghe khẩu âm của các hạ không giống với người địa phương?”
“Tại hạ quanh năm chinh chiến bên ngoài, đã lâu không trở lại.”
“À phải.” Người kia vỗ đầu. “Ta đã quan sát các hạ từ lâu, thanh kiếm này không hề tầm thường, có thể cho mượn xem một chút không?”
“Thật xin lỗi, chỉ e làm ngươi thất vọng.” Ngu Thượng Nhung nhã nhặn từ chối.
Đối với một kiếm khách mà nói thì có đôi khi kiếm còn quan trọng hơn cả sinh mạng, có đôi khi lại chẳng khác gì một cô vợ nhỏ. Sao có thể tuỳ tiện đưa cho người khác xem?
Bên ngoài chợt có người kinh hô !
“Mau nhìn kìa!”
Ngu Thượng Nhung cũng quay đầu nhìn sang.
Phía tây nam thành trì bỗng xuất hiện lít nha lít nhít tu hành giả, bọn hắn mang theo pháp thân màu đỏ, kéo theo thi thể loan điểu chậm rãi bay về.
Thi thể loan điểu to lớn đến mức muốn trùm kín cả bầu trời! Mấy toà pháp thân màu đỏ sừng sững làm ai nấy đều rung động.
“Rốt cuộc Phi Tinh Trai cũng chiến thắng!”
Đúng lúc này, Ngu Thượng Nhung thu hồi ánh mắt, dùng hai ngón tay điều khiển kiếm.
“Thật xin lỗi.”
Bóng kiếm xẹt lên bên cổ nam tử ngồi bên cạnh, chỉ trong giây lát đã quay về chỗ cũ. Mà bàn tay của nam tử kia đang chạm vào mảnh vải bọc lấy Trường Sinh Kiếm.
Trong mắt nam tử ngập tràn sợ hãi.
Ngu Thượng Nhung cầm trường kiếm lên, điềm nhiên như không có việc gì rồi rời khỏi dịch trạm.
Ra đến bên ngoài, Ngu Thượng Nhung ngẩng đầu nhìn đám tu hành giả hồng liên mang thi thể loan điểu bay về phương đông, hắn khẽ thở dài một tiếng rồi khoanh tay bước đi.
Dưới ánh chiều tà, thân ảnh Ngu Thượng Nhung dài thẳng tắp, mà sau lưng hắn còn có tiểu nha đầu Vu Vu.
Khi mặt trời xuống núi, cả toà thành trì bỗng trở nên yên tĩnh tiêu điều. Trên đường phố vắng lặng, mọi người đều ở yên trong nhà, đóng cửa không ra.
Đi vào trong một con ngõ nhỏ, xung quanh không còn bóng người, Ngu Thượng Nhung mới dừng bước, liếc mắt về phía sau.
“Vì sao lại đi theo ta?”
“Ngươi giết người rồi!” Phía sau lưng hắn, Vu Vu cũng lên tiếng đáp lời.
“Đoạt kiếm như đoạt mệnh, gieo gió gặt bão.” Ngu Thượng Nhung nói.
“Ngươi là tu hành giả có kiếm thuật tốt nhất mà ta từng biết…”
“Đa tạ đã khen ngợi.”
“Ngươi không về nhà sao?”
Nhà?
Đối với Ngu Thượng Nhung mà nói, nếu nơi này là Đại Viêm thì hắn sẽ có thể đáp rằng nhà hắn là Tiểu Hàm Sơn, là Huân Hoa Mộ. Hắn cũng có thể nói nhà hắn là Ma Thiên Các.
Nhưng bây giờ lưu lạc nơi đất khách quê người, hắn biết nói sao?
“Không có nhà để về.” Ngu Thượng Nhung đơn giản đáp.
“Á… thật xin lỗi.” Vu Vu bèn giải thích. “Ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi, ban đêm ra ngoài không an toàn, hung thú sẽ bay loạn trên bầu trời và bắt người, ngươi phải cẩn thận.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận