Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1647

“Lại nói về tịnh đế thanh liên, cuộc chiến 10.000 năm kết thúc được cũng là nhờ vị thánh nhân này. Giống như Lục chân nhân, hắn hoành không xuất thế trấn áp vạn cổ, các thế lực khắp nơi không thể không thần phục. Có thánh nhân tồn tại, song liên sát nhập trở thành tịnh đế thanh liên. Từ đó thánh nhân quy ẩn, không còn màng đến chuyện thế tục dân gian nữa.”
“Thánh nhân vượt xa chân nhân, nếu hắn có dã tâm chẳng phải thiên hạ sẽ đại loạn?” Lục Châu nói.
“Đúng vậy, chỉ là vị thánh nhân này chẳng có dã tâm gì. Thánh nhân đã nhìn xuyên bản chất của thế giới. Lãnh thổ, địa vị, quyền thế chẳng là gì đối với thánh nhân, đều chỉ là gió thoảng mây bay. Thứ thánh nhân theo đuổi là đại đạo. Hơn nữa, cho dù hắn có dã tâm muốn xưng bá cửu liên thì cũng phải hỏi xem Thái Hư có đồng ý hay không. Từ xưa đến nay Thái Hư vẫn luôn duy trì sự cân bằng.”
Nhan Chân Lạc tò mò hỏi: “Một mình thánh nhân có thể quét ngang cửu liên, uy hiếp nghiêm trọng đến sự cân bằng. Ngay cả chân nhân còn là biến số không ổn định, bị cân bằng giả xoá đi thì vì sao thánh nhân lại bình yên vô sự?”
“Hỏi rất hay. Cái này gọi là đặc quyền của thánh nhân.” Tần Nhân Việt đáp.
“Đặc quyền?”
“Tu hành giả đến cấp bậc thánh nhân sẽ có khả năng xung kích lên Chí Tôn. Mỗi một vị Chí Tôn đều giúp nhân loại cường thịnh thêm một phần. Nói cách khác, khi ngươi đủ cường đại, rất nhiều quy củ đều sẽ du di cho ngươi, đây chính là đặc quyền của thánh nhân.” Tần Nhân Việt nói.
Đám người gật gù. Đạo lý này không cần nhiều lời, mọi người đều có thể hiểu được.
“Nói lâu như vậy, ngươi còn chưa cho lão phu biết tên của hắn.” Lục Châu nhắc nhở.
Tần Nhân Việt vỗ trán, ngượng ngùng nói: “Hắn họ Trần, tên Phu.”
“Trần Phu…” Lục Châu hoàn toàn chưa từng nghe tới cái tên này.
“Người này tu hành Nho môn đến đại thành, toàn thân là hạo nhiên chính khí dưỡng trong thiên địa, tu hành giả bình thường không cách nào với tới.”
“Hắn có biết vị trí Thái Hư không?” Lục Châu hỏi.
Tần Nhân Việt gật đầu: “Ta cho rằng hắn biết, thậm chí còn qua lại với cân bằng giả trong Thái Hư. Lục huynh, không phải là huynh định đi tìm hắn đó chứ?”
“Có gì không ổn?”
“Chỉ sợ hắn đã gặp đại nạn thọ mệnh từ lâu.” Tần Nhân Việt thở dài một tiếng.
Đám người không khỏi kinh ngạc. “Thánh nhân cũng không thoát được thiên địa ràng buộc?” Nhan Chân Lạc hỏi.
“Sau khi thông qua ba Mệnh Quan, cứ tăng một Mệnh Cách sẽ tăng 10.000 năm thọ mệnh. Thánh nhân có tuổi thọ 90.000 năm, mà trận hỗn chiến tại tịnh đế thanh liên đã trôi qua 100.000 năm nay, trừ phi hắn đột phá, nếu không…” Tần Nhân Việt lắc đầu nói.
“Ngươi nói có đạo lý, chỉ là Trần Phu có thể qua lại với người trong Thái Hư, rất có khả năng hắn đã đột phá. Con đường tu hành ba mươi sáu Mệnh Cách mà nhân loại đã vẽ ra hẳn không phải là suy nghĩ viển vông.” Lục Châu nói.
Tần Nhân Việt gật đầu phụ hoạ: “Lục huynh nói đúng, là tầm nhìn của ta không đủ lớn.”
Nhìn chung cửu liên có mạnh có yếu, cường giả quan sát kẻ yếu cũng như Thái Hư quan sát thanh liên mà thôi. Suy cho cùng bọn hắn cũng chưa đạt tới đẳng cấp thánh nhân.
Đám người lại đổi đề tài, không tiếp tục trò chuyện về thánh nhân nữa.
Lúc này Tần Nhân Việt nói: “Lục huynh, ta đã quan sát các lệnh đồ, thiên phú của bọn hắn đều rất cao, đặc biệt là vị này…”
Tần Nhân Việt chỉ về phía Minh Thế Nhân đang ăn trái cây và uống rượu thoả thích.
Thấy mọi người nhìn mình, Minh Thế Nhân lập tức ho khan, ngượng ngùng nói: “Chân nhân quá khen, so với các đồng môn thì ta vẫn còn kém xa.”
Tần Nhân Việt nói: “Ngươi quá khiêm tốn. Trên người của ngươi có… khí chất không tầm thường.”
Hắn vốn định nói là hạt giống Thái Hư, nhưng cảm thấy nói như vậy quá trực tiếp, tựa như mình đang nhìn chằm chằm đồ vật của người ta, thế thì không quá lễ phép.
“Không hề khiêm tốn, ta chỉ nói sự thật.” Minh Thế Nhân đáp.
Tần Nhân Việt cười cười, biết rõ tương lai mình sẽ là Chí Tôn mà còn khiêm tốn như thế, người này rất có tiền đồ.
Gặp được người có hạt giống Thái Hư, Tần Nhân Việt đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội lôi kéo làm quen, bèn nói:
“Ta có thể giúp ngươi một tay.”
Bốn mươi chín kiếm khách và các đệ tử Tần gia nghe vậy không khỏi đưa mắt nhìn nhau. Được chân nhân tương trợ, người bình thường nghĩ cũng không dám nghĩ.
Minh Thế Nhân cười nói: “Tần chân nhân quá khách khí, ta thích tay làm hàm nhai.”
“Trước nghe ta nói đã rồi hãy quyết định.” Tần Nhân Việt nói.
Lục Châu ra hiệu cho hắn nói tiếp.
“Nếu ta đoán không sai, lệnh đồ vừa qua hai Mệnh Quan không lâu. Mệnh Quan thứ nhất và thứ hai ta không giúp được, nhưng Mệnh Quan thứ ba ta có thể giúp hắn một phần sức lực.”
Đám người Ma Thiên Các nghe vậy, hai mắt đều sáng lên. Qua Mệnh Quan cần có khu vực cực hạn, càng về sau thì điều kiện càng khắc nghiệt, đây không chỉ là điều Minh Thế Nhân quan tâm mà thập đại đệ tử cũng đều rất muốn biết.
Đương nhiên bao gồm cả Lục Châu.
Chỉ là trong mắt Tần Nhân Việt, Lục Châu truy cầu bốn Mệnh Quan, thứ này thì Tần Nhân Việt không cách nào giúp được rồi.
Lục Châu hiếu kỳ hỏi: “Ngươi có cách thông qua ba Mệnh Quan?”
Tần Nhân Việt gật đầu: “Trên Trùng Thiên phong có Câu Thiên Tác Đạo, đây là nơi tuyệt hảo để thông qua Mệnh Quan thứ ba. Nhưng mà trong mắt Lục huynh thì ta đang múa rìu qua mắt thợ rồi.”
“Đồ nhi của lão phu đều cần có nơi để thông qua Mệnh Quan thứ ba. Phương pháp của lão phu rất khắc nghiệt, e là không thích hợp với bọn hắn.” Lục Châu nói.
Tần Nhân Việt nghe vậy lập tức vui vẻ nói: “Vậy thì quá tốt, được trợ giúp Lục huynh là vinh hạnh của ta.”
Nói xong hắn nhìn về phía Minh Thế Nhân, thầm nghĩ trong tương lai sẽ có một ngày hắn có thể khoác lác với mọi người, vị Chí Tôn này đã từng được hắn trợ giúp nha.
Toàn thân Minh Thế Nhân bị nhìn đến nổi da gà, lập tức nói: “Ta thì không cần, ta cách Mệnh Quan thứ ba rất xa, chuyện tốt này tặng cho hai vị sư huynh đi.”
Tần Nhân Việt nhìn về phía Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung, lại nhìn sang Tiểu Diên Nhi và Hải Loa.
Hắn đánh giá mấy người này rất cao, nhưng Nghiệp Hoả so với hạt giống Thái Hư thì vẫn kém hơn rất nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận