Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 327: Sau này vi sư sẽ nghiêm túc dạy dỗ các ngươi

Mọi thứ hắn có đều liên quan đến điểm công đức.
Nghèo đói thế này lấy gì mà mua pháp thân đề thăng tu vi?
Lục Châu luôn muốn bắt hết mấy tên nghiệt đồ lại, nhưng vấn đề là ba tên nghiệt đồ cuối cùng này thật không đơn giản tí nào.
Lão thất rõ ràng đã trúng phải Phược Thân Thần Chú, trên người không còn tu vi nhưng vẫn không chịu ló mặt ra.
Hơn nữa Minh Thế Nhân đã dùng hết bản sự mà vẫn không thể bắt hắn trở lại, có thể thấy việc này khó khăn cỡ nào.
Tu vi hiện tại của Lục Châu lại chẳng bằng ai…
Thần thông thứ ba đã có, nhưng vẫn chưa biết tác dụng của nó là gì. Nhưng điều khiến Lục Châu bất ngờ là một chiêu thần thông sóng âm vừa rồi chỉ lãng phí có một nửa lực lượng phi phàm trong cơ thể hắn.
Nói cách khác, Thiên Thư Khai Quyển không chỉ tặng cho hắn thần thông thứ ba mà còn gia tăng lực lượng phi phàm.
Tu vi của Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung hẳn đều là bát diệp.
Lục Châu đứng dậy.
Nhất định phải đề thăng tu vi mới được, không chỉ là tu vi của hắn mà còn là tu vi của đám đồ đệ.
Chỉ khi có đủ thực lực, hắn mới bắt lại được đám nghiệt đồ này và sờ đến bí mật của cửu diệp.
“Diên Nhi.” Lục Châu cất tiếng gọi.
Tiểu Diên Nhi thường xuyên tu hành ở gần đó, vừa nghe tiếng sư phụ đã vọt tới như một tia chớp, trong chớp mắt đã xuất hiện trong đại điện.
“Sư phụ! Đồ nhi có mặt.”
Nàng không quỳ mà nhảy nhảy nhót nhót, cười đùa tí tởn.
Lục Châu thản nhiên nói: “Lớn rồi mà không chính chắn gì hết.”
Tiểu Diên Nhi mếu máo, trong lòng cảm thấy tủi thân bèn nói: “Sư phụ, dạo gần đây đồ nhi đâu có làm sai cái gì đâu!”
“Trước khác nay khác.” Lục Châu chắp tay nói.
“Á?”
“Con đã lớn rồi, không thể cứ mãi như một đứa trẻ được… Rốt cuộc cũng sẽ có một ngày con phải tự mình đảm đương mọi chuyện.” Lục Châu trịnh trọng nói.
“Nha…”
Trước khi nàng không phân biệt được phải trái đúng sai, ra tay không hề có phân tấc, động một chút là đòi giết cả nhà người ta.
Bây giờ đã không giống như xưa, lòng người khó lường, khắp nơi đều là âm mưu hiểm ác, nếu cứ mãi sống như một đứa trẻ thì sẽ chết không có chỗ chôn.
“Gọi tam sư huynh của con tới đây.”
“Đồ nhi đi ngay.”
Không bao lâu sau, Đoan Mộc Sinh và Tiểu Diên Nhi đã cùng nhau bước vào đại điện.
Hiện tại đồ đệ có mặt ở Ma Thiên Các chỉ có hai người bọn họ. Về phần lão bát thì cứ để hắn ở trong động diện bích tu tâm dưỡng tính.
“Sư phụ!” Đoan Mộc Sinh khom người hành lễ.
Lục Châu nhìn Đoan Mộc Sinh và Tiểu Diên Nhi rồi nói: “Thiên Nhất Quyết tu luyện thế nào rồi?”
“Tốc độ tu luyện đã nhanh hơn trước, nhưng đồ nhi cảm thấy còn hơi chậm.”
“Còn con thì sao, Diên Nhi?”
“Sư phụ, con thấy rất ổn… Hình như lại sắp khai diệp nữa rồi.” Tiểu Diên Nhi trưng ra gương mặt chó con mong mỏi được khen ngợi.
Lục Châu: “...”
Cảm thấy hình như tự mình đa tình rồi.
Loại đồ nhi có thiên phú yêu nghiệt thế này thật sự cần hắn dạy dỗ sao?
Lục Châu mặt dày không đổi sắc, thản nhiên nói: “Sau này vi sư sẽ nghiêm túc dạy dỗ các ngươi.”
Đoan Mộc Sinh và Tiểu Diên Nhi nghe vậy hai mắt toả sáng.
“Đa tạ sư phụ!” Hai người đồng thanh nói.
Sáng hôm sau.
Trong lương đình bên ngoài đại điện Ma Thiên Các.
Bên dưới lương đình là một khoảng đất trống trải, cảnh vật đẹp đẽ rất thích hợp để tu luyện.
Lục Châu ngồi trong lương đình, nhìn Đoan Mộc Sinh và Tiểu Diên Nhi đứng ở bên dưới.
“Ngươi trước đi.” Lục Châu chỉ tay vào Đoan Mộc Sinh. “Luyện Thiên Nhất Quyết một lần, không sử dụng nguyên khí.”
“Đồ nhi tuân mệnh.”
Đoan Mộc Sinh khẽ nhấc tay, Bá Vương Thương lập tức bay tới, hắn bắt đầu diễn luyện Thiên Nhất Quyết.
Cửu đại đệ tử Ma Thiên Các cực kỳ nổi tiếng trong giới tu hành. Thế nhân đều luôn thắc mắc không biết vị tổ sư gia này dạy dỗ đồ đệ như thế nào.
Vừa nghe thấy Lục Châu đột nhiên muốn nghiêm túc dạy dỗ đồ đệ, tất cả đều chạy tới đứng quan sát từ xa.
Nhất là ba vị trưởng lão của Ma Thiên Các, muốn đến nhìn xem nhưng lại ỷ vào thân phận mình, không muốn đứng cùng một chỗ với đám thanh niên hậu bối, bèn đứng ở một bên riêng biệt.
Tất cả bọn họ đều rất hiếu kỳ.
“Vào đây cả đi.” Lục Châu khẽ phất tay, ra hiệu cho ba vị trưởng lão bước vào lương đình. Đằng nào bọn họ cũng là trưởng lão Ma Thiên Các.
“Đa tạ Các chủ.”
Lãnh La, Phan Ly Thiên và Hoa Vô Đạo đi vào lương đình rồi đưa mắt quan sát Đoan Mộc Sinh.
Khí thế của Đoan Mộc Sinh cương mãnh bá đạo, từng chiêu từng thức đều được các vị trưởng lão quan sát thật kỹ.
Một lát sau, Đoan Mộc Sinh diễn luyện thương thuật xong, có hơi tự đắc nói: “Sư phụ, đồ nhi đã diễn luyện xong!”
Lục Châu nhìn về phía ba vị trưởng lão. “Các vị thấy thế nào?”
“Các chủ, bọn ta chỉ là trưởng lão Ma Thiên Các, không dám vượt quá giới hạn.” Hoa Vô Đạo liều mạng xua tay.
Bình thường chỉ điểm một chút không sao. Nhưng trong trường hợp này thì phải biết khiêm tốn một chút. Dù sao Đoan Mộc Sinh cũng không phải là đồ đệ của bọn hắn.
Thật ra Lục Châu chẳng hề để ý mấy chuyện này. Nhưng nếu bọn họ đã không muốn lên tiếng thì thôi vậy.
Lục Châu đứng dậy đi tới bên lan can lương đình, đánh ra một chưởng…
Một đạo gia chưởng ấn cỡ nhỏ lấp lánh kim quanh đánh về phía Đoan Mộc Sinh.
“Không được tránh.” Lục Châu nói.
Ầm!
Chưởng ấn vỗ vào đùi Đoan Mộc Sinh. Đoan Mộc Sinh không dám di chuyển, lấy cứng đối cứng ngạnh kháng một kích này.
Chưởng ấn của Lục Châu không hề mạnh, hoàn toàn chỉ để thăm dò.
“Cơ sở không tệ…”
Đoan Mộc Sinh đang định cảm tạ, lại nghe Lục Châu nói thêm một câu.
“Nhưng thế công quá xao động vội vàng, dùng sức quá lớn.”
Điểm này có thể nhìn ra khi Đoan Mộc Sinh đối đầu với kẻ địch.
Đám người Lãnh La sôi nổi gật đầu.
Quả thật ba người bọn họ đều nhìn ra vấn đề của Đoan Mộc Sinh, điều này có liên quan mật thiết đến tính cách của hắn.
Tuy hắn có thiên phú tốt nhưng ở trước mặt đám tiền bối này thì vẫn chỉ là một thanh niên hậu bối. Thầy nhìn ra vấn đề của trò không phải là việc gì khó, huống hồ đây còn là một đám lão tiền bối có tu vi đáng sợ.
Lục Châu có ký ức ngàn năm của Cơ Thiên Đạo, cho dù ký ức đó có thiếu đi một phần nhưng kinh nghiệm và lịch duyệt của hắn không ai có thể so sánh được.
Đoan Mộc Sinh bị giáo huấn không dám động đậy.
Lục Châu nói: “Mỗi ngày ra thác nước ở hậu sơn rèn luyện ba canh giờ, liên tục rèn luyện trong ba tháng.”
“Đồ nhi tuân mệnh!” Đoan Mộc Sinh không hề thấy khó chịu chút nào mà ngược lại, trong lòng cực kỳ vui vẻ.
Trước đây sư phụ chưa bao giờ chịu dạy dỗ bọn hắn đàng hoàng nha! Chỉ có đánh cho một trận tơi bời rồi vừa đánh vừa dạy.
Bây giờ sư phụ không chỉ trở nên hiền hoà mà còn nghiêm túc dạy dỗ, chỉ cho bọn hắn phương pháp tu hành đúng đắn, sao Đoan Mộc Sinh có thể không vui vẻ cho được?
[Ting ! chỉ đạo Đoan Mộc Sinh, thu hoạch được 300 điểm công đức.].
Lục Châu nghe tiếng thông báo của Hệ thống, thầm hô một tiếng ‘Quả nhiên!’.
Trước kia việc dạy dỗ nghiêm khắc chiếm đa số điểm thưởng, bây giờ muốn thu hoạch được điểm công đức chỉ có thể chỉ đạo tu hành.
Lúc đầu khi hắn chỉ đạo Tiểu Diên Nhi đã từng được ban thưởng điểm công đức, giờ nghĩ lại, đúng thật là đã bỏ gần tìm xa.
“Phương pháp này của Các chủ rất hay, đứng dưới thác nước có thể rèn luyện tính nhẫn nại rất tốt, đồng thời cũng ma luyện thương thuật của hắn.”
“Xem ra đệ tử Ma Thiên Các mạnh mẽ như vậy đều có nguyên nhân cả.”
“Thụ giáo.” Lãnh La chỉ khẽ khàng nhả ra hai chữ này.
Lục Châu nghi ngờ liếc ba vị trưởng lão một cái. Còn trông cậy vào bọn hắn góp thêm chút ý kiến, mà kiểu này…
Lão Niên Các chắc phải thêm vào hai chữ nữa mới đủ: Lão Niên Mông Ngựa Các.
Phan Trọng và Chu Kỷ Phong đứng cách đó không xa quan sát, thấy vậy vô cùng ghen tị. Tịnh Minh Đạo và Thiên Kiếm Môn cũng chưa từng có cảnh sư phụ dạy bảo đồ đệ từng chút thế này đâu…
“Sử dụng nguyên khí, diễn luyện lại lần nữa.” Lục Châu nói.
“Đồ nhi tuân mệnh!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận