Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 531

Cặp mắt Vu Chính Hải sáng lên, đứng dậy vỗ vào bả vai Tư Vô Nhai một cái, cười nói:
“Hiền đệ đúng là một câu đánh thức người trong mộng!”
Hoa Trọng Dương cũng tỏ thái độ kính nể. Cùng một loại tin tức, vào tay hắn thì không quan trọng nhưng vào tay Tư Vô Nhai thì lại trở nên cực kỳ hữu dụng.
Tư Vô Nhai bị vỗ một cú suýt thổ huyết nhưng vẫn cắn răng nhẫn nhịn: “Nhưng tu vi của đệ không cao, muốn bắt được người này là chuyện không thể nào.”
Vu Chính Hải cười đáp: “Việc này dễ xử lý. Tứ đại hộ pháp đây đệ cứ tuỳ ý phân công, ba người kia đang ở Lương Châu, chỉ cần hiền đệ gọi một tiếng thì dù cách bao xa cũng sẽ chạy đến.”
Nói xong, thấy vẫn chưa đủ chân thành, Vu Chính Hải lại vỗ vỗ ngực mình. “Vi huynh đây cũng tuỳ ý đệ phân công nhiệm vụ.”
Hoa Trọng Dương vừa nghe vậy liền vội vàng lên tiếng:
“Thất tiên sinh, chuyện này cứ giao cho ta đi. Ta khá quen thuộc với Kinh Châu Thành, cũng biết vị trí tế thiên đài.”
Loại chuyện cướp người này sao có thể để Giáo chủ U Minh Giáo đi làm, thật quá sức mất mặt.
Vu Chính Hải liếc mắt nhìn Hoa Trọng Dương với vẻ tán thưởng.
Tư Vô Nhai gật đầu nói: “Vậy làm phiền Trọng Dương huynh.”
“Đây là việc thuộc hạ phải làm.” Hoa Trọng Dương đáp.
“Tuy các thế lực trên tế thiên đài không lớn nhưng huynh phải làm việc khiêm tốn, càng không được tuỳ tiện bại lộ thân phận U Minh Giáo. Nếu không… cho dù là đại sư huynh cũng không cứu được huynh đâu. Ngoài ra, tốt nhất là dùng trí óc mưu kế, tuyệt đối đừng làm việc lỗ mãng trên tế thiên đài.” Tư Vô Nhai ý vị thâm trường nói.
“Thuộc hạ minh bạch.”
“Vậy huynh đi đi.”
Hoa Trọng Dương cung kính rời khỏi đại điện. Hắn vừa đi, Vu Chính Hải hài lòng gật đầu nói:
“Có hiền đệ, mọi việc suôn sẻ hơn rất nhiều. Mấy ngày nay vi huynh phiền muộn vô cùng, nghĩ nát óc cũng không tìm ra cách đánh hạ Kinh Châu Thành.”
Tư Vô Nhai cười đáp: “Tứ đại hộ pháp tu vi cao thâm, trong U Minh Giáo cũng không thiếu cao thủ, sao huynh lại không nghĩ ra được biện pháp nào?”
Vu Chính Hải giải thích:
“Hiện nay cửu châu đều loạn, muốn vi huynh chuyên tâm đánh hạ một thành thì không có vấn đề gì. Nhưng muốn ổn định toàn bộ cục diện thì khó càng thêm khó. Bạch Ngọc Thanh, Dương Viêm và Địch Thanh toạ trấn ở Lương Châu để đề phòng người Nhu Lợi tập kích. Cố kỵ nhiều thì đầu óc sẽ hỗn loạn, một khi đầu óc loạn thì không thể ổn định tinh thần nghĩ ra đối sách.”
Nhất là khi thời đại trảm kim liên mở ra, cửu diệp hoành không xuất thế càng khiến lòng Vu Chính Hải nóng như lửa đốt.
Ngoài mặt U Minh Giáo quấy cửu châu đến long trời lở đất, rất nhiều nơi đều bị U Minh Giáo khống chế, nhưng chỉ cần một ngày Thần Đô hoàng thành còn thì ngày đó U Minh Giáo vẫn chưa thể thành công.
“Đại sư huynh đừng lo lắng.” Ngữ khí Tư Vô Nhai trầm xuống. “Đệ sẽ dốc toàn lực.”
Không biết tại sao nhưng Vu Chính Hải cảm thấy Tư Vô Nhai đã thay đổi rất nhiều so với trước đây.
Hắn không rõ vì cái gì mà Tư Vô Nhai lại trở nên kiên quyết như vậy, cũng không biết Tư Vô Nhai đã gặp phải chuyện gì mà cả người trông có vẻ ổn trọng hơn rất nhiều.
Vu Chính Hải không nói gì nữa, chắp tay xoay người nhìn tấm địa đồ Đại Viêm trên bàn.
...
Trong khách điếm Vân Lai, mọi thứ vẫn bình thường. Lục Châu mở cửa sổ quan sát động tĩnh bên ngoài, vẫn yên ổn như trước.
Chẳng lẽ lại lãng phí mất tấm Thẻ Dịch Dung này của lão phu?
Cộp cộp. Tiếng gõ cửa vang lên.
“Khách quan, đồ ăn của ngài tới rồi.” Tiểu nhị đẩy cửa bước vào, đặt khay đồ ăn lên bàn.
Lục Châu nhìn sang.
Trên thực tế, tu hành giả đến tu vi Nguyên Thần cảnh thì mười ngày nửa tháng không ăn uống cũng chẳng sao. Chỉ là đã đến Kinh Châu Thành, Lục Châu không muốn khiến người khác chú ý.
“Tiểu nhị, gần đây Kinh Châu Thành có động tĩnh gì không?” Lục Châu hỏi.
“Khách quan, ngài đã hỏi rất nhiều lần… Kinh Châu Thành vẫn rất yên ổn, không có nơi nào an toàn hơn nơi này đâu. Ngài cứ yên tâm mà ở.” Tiểu nhị đáp lời.
Câu trả lời nằm trong dự liệu.
Đột nhiên ngoài phố vang lên âm thanh náo nhiệt, một số tu hành giả cấp thấp tụ tập lại cùng một chỗ, kết thành đội nhóm nhanh chóng bay về phía trước, còn có không ít người ăn mặc rất kỳ quái.
Lục Châu chỉ tay ra ngoài cửa sổ hỏi: “Tiểu nhị, bọn họ đang làm gì vậy?”
Tiểu nhị kiễng gót chân nhìn xuống rồi lắc đầu nói: “Tế sống ấy mà, rất nhàm chán.”
“Tế sống?”
“Mấy năm trước toàn dùng dê bò heo để tế sống. Nhưng năm nay nghe nói bọn họ sẽ tế sống một người, không biết là thật hay giả.” Tiểu nhị vừa nói vừa lùi ra ngoài. “Khách quan, mời dùng bữa.”
Dù là thời đại nào cũng sẽ có loại người như vậy. Lục Châu lắc đầu, hắn không muốn xen vào việc của người khác.
Đường phố càng lúc càng ồn ào.
Khi Lục Châu định đóng cửa sổ lại, hắn chợt nhìn thấy dưới đường có một nam tử đang rảo bước đi nhanh. Người này mặc trang phục rất bình thường nhưng tướng mạo lại trông rất quen.
“Kẻ này là…” Lục Châu nhất thời không nhớ ra người đó là ai.
Là ai nhỉ? Sao lại trông quen thế?
Ôi trí nhớ của lão phu thật tệ! Càng nhìn tên này càng thấy kỳ quái.
Lục Châu điểm nhẹ mũi chân rời khỏi khách điếm, hạ xuống đường rồi đi theo nam tử kia.
Đi đến cuối đường, nam tử đột nhiên dừng bước, xoay người lại !
“Xin hỏi vì sao lão tiên sinh lại đi theo ta?” Nam tử đã phát hiện có người theo đuôi hắn từ lâu nên cố ý đi tới cuối đường.
Lục Châu thản nhiên đáp: “Tiểu hữu, lão phu hình như đã gặp ngươi ở đâu rồi.”
Lục Châu nói thật, nhưng lời này rơi vào tai nam tử lại có vẻ hết sức buồn cười.
“Tại hạ là Hoa Dương, lão tiên sinh nhận nhầm người rồi. Đừng đi theo ta nữa.”
Hắn không nói ra tên còn đỡ, vừa nói đã khiến Lục Châu nghĩ ngay đến một cái tên là Hoa Trọng Dương, cũng chính là một trong tứ đại hộ pháp U Minh Giáo, đại thủ toạ Thanh Long Điện.
Đường đường là cao thủ thất diệp kim liên sao lại một mình đi vào Kinh Châu Thành?
Hoa Trọng Dương xoay người rời đi, hàng chân mày cau lại, nhanh chóng tìm kiếm trong ký ức tin tức về lão nhân này nhưng hoàn toàn không có phát hiện.
Nếu thân phận bị bại lộ, làm hỏng kế hoạch của thất tiên sinh thì hắn xong đời.
Lục Châu nhìn lại thời gian hữu hiệu của Thẻ Dịch Dung, thấy vẫn còn hai ngày bèn tiếp tục đi theo.
Chỉ cần đi theo Hoa Trọng Dương, Lục Châu tin rằng mình có thể gặp được nghiệt đồ Vu Chính Hải.
Lúc này Lục Châu đã che giấu khí tức, trông chẳng khác nào một người qua đường. Thẻ Dịch Dung dùng không tệ, nếu Hoa Trọng Dương biết thân phận của Lục Châu thì đã bị doạ sợ đến tè ra quần rồi bỏ trốn từ lâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận