Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 316: Bế quan

Hôm nay rốt cuộc là ngày gì thế này, thật vất vả mới có cơ hội Các chủ bế quan để mình khoe khoang phong phạm trưởng giả, thế mà toàn chuyện hóc búa gì đâu không.
“Đúng rồi, suýt chút nữa là quên mất! Vấn đề của bát sư đệ phải có Bảo Thiền Y mới áp chế được.” Đoan Mộc Sinh vỗ trán một cái.
“Chuyện này…”
Hoa Vô Đạo càng thêm lúng túng. “Hiện tại xem ra có kẻ giết người cướp của, cướp Bảo Thiền Y đi rồi.”
Chu Kỷ Phong nói: “Tình huống của bát tiên sinh không thể trì hoãn quá lâu được.”
Hoa Vô Đạo nhíu mày đi tới đi lui, thỉnh thoảng lại nhìn về phía Đông Các.
Đáng tiếc trong Đông Các vẫn không có động tĩnh gì.
Hoa Vô Đạo lâm vào trầm tư.
Dạo gần đây hắn cũng suy nghĩ, tại sao tu vi của các đệ tử Ma Thiên Các đều có vấn đề. Về sau hắn mới hiểu được, có lẽ vì Cơ lão ma muốn áp chế đồ đệ, không cho bọn họ rời đi nên cố ý để lại một chút vấn đề trong công pháp.
“Hay là đến xin chỉ thị của Các chủ?” Chu Kỷ Phong đề nghị.
“Không được.” Tiểu Diên Nhi nói. “Khi sư phụ vào phòng đã dặn dò, lần này không ai được đến gần! Ta sẽ trông giữ ở Đông Các…”
Tiểu Diên Nhi vừa nói vừa bước ra đối diện mọi người, hai tay dang rộng ngăn cản không cho ai đi qua.
Thế thì hết cách.
Các chủ đã lên tiếng, bọn họ không dám tự ý tiến vào. Huống hồ gì lần trước đã có vết xe đổ, lần này mà tái phạm thì hậu quả sẽ cực kỳ nghiêm trọng.
Ngay khi mọi người đang vô kế khả thi thì bỗng có tiếng nói: “Hoa trưởng lão, có người để vật này dưới chân núi Kim Đình Sơn.”
Mọi người quay đầu nhìn lại. Một nữ tu đang ôm Bảo Thiền Y trong lòng, vội vàng chạy tới.
Tất cả kinh ngạc nói không ra lời.
Hoa Vô Đạo vội hỏi: “Ai đưa đến?”
“Một bách tính phổ thông ở Canh Tử Trấn…”
“Bách tính phổ thông sao có thể lấy được Bảo Thiền Y từ trong tay Ngũ Thử? Không thể nào!” Đoan Mộc Sinh nói.
Nữ tu kia tiếp tục giải thích: “Bẩm tam tiên sinh, người đó nói là có một vị bạch y nữ tử với mái tóc bạc trắng bảo hắn đưa Bảo Thiền Y đến Ma Thiên Các…”
Nữ tử bạch y, tóc trắng?
Tiểu Diên Nhi thốt lên: “Lục sư tỷ!”
Chỉ có Diệp Thiên Tâm phù hợp với mô tả này, mà cũng chỉ có nàng có động cơ giúp đỡ Ma Thiên Các.
Tất cả mọi chuyện đều đã sáng tỏ.
Đoan Mộc Sinh thở dài nói: “Hẳn là lục sư muội rồi. Chắc tu vi của muội ấy đã khôi phục, muốn bắt được Ngũ Thử cũng không khó. Vả lại Ngũ Thử cũng đã bị thương.”
Mọi người đều gật đầu.
Không ngờ lại là lục đệ tử Diệp Thiên Tâm của Ma Thiên Các.
Đáng tiếc nàng đã bị trục xuất khỏi sư môn, không còn là người Ma Thiên Các nữa.
Tại sao nàng phải làm như vậy? Muốn trở về Ma Thiên Các sao?
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Đông Các… Chỉ có người đó mới có thể quyết định được chuyện này.
Giờ phút này, Lục Châu đang chìm đắm trong cảm ngộ mới do Thiên Thư Khai Quyển mang đến.
Loại cảm giác này phi thường kỳ diệu…
Hắn rõ ràng có thể cảm nhận được từng động tĩnh xung quanh như gió thổi cỏ lay, nhưng dường như mọi thứ đều đang đứng im, như thể thời gian đã ngừng trôi.
Loại cảm giác này thoải mái và dễ chịu đến mức Lục Châu không muốn nó kết thúc quá nhanh.
Trạng thái đắm chìm vào việc cảm ngộ Thiên thư không dễ xuất hiện. Lục Châu quyết định sẽ không gián đoạn việc lĩnh hội cho tới khi tự nó kết thúc.
Thế là…
Thời gian bảy ngày trôi qua thấm thoát như thoi đưa.
Đám người Hoa Vô Đạo vẫn tiếp tục chờ bên ngoài Đông Các.
“Nha đầu, Các chủ có động tĩnh gì chưa?” Hoa Vô Đạo hỏi.
Tiểu Diên Nhi đúng thật vẫn canh giữ ở cửa Đông Các, thỉnh thoảng nàng lấy Phạm Thiên Lăng ra tu luyện nhưng không rời khỏi nơi đây một phân một tấc.
“Vẫn chưa.” Tiểu Diên Nhi lắc đầu.
“Thôi vậy…”
“Sư phụ sẽ ra ngoài nhanh thôi, Hoa trưởng lão đừng gấp.” Tiểu Diên Nhi khuyên nhủ.
“Ta không gấp, chỉ là đến nay Minh Thế Nhân vẫn chưa trở về nên có hơi lo lắng.” Hoa Vô Đạo nói.
Tiểu Diên Nhi cười hì hì. “Hoa trưởng lão đừng lo lắng cho huynh ấy làm gì. Tứ sư huynh là người giảo hoạt nhất mà ta biết đấy.”
“Quả thật là như thế.” Hoa Vô Đạo nở nụ cười.
“Hoa trưởng lão cứ trở về đi. Sư phụ mà xuất quan ta sẽ lập tức thông báo cho ông.”
“Làm phiền rồi.”
Hoa Vô Đạo rời khỏi Đông Các.
Tiểu Diên Nhi tiếp tục tu luyện Thái Thanh Ngọc Giản.
Thời gian trôi qua cực nhanh.
Thoáng chốc lại qua bảy ngày.
Ma Thiên Các nhận được phi thư của Minh Thế Nhân gửi về từ Thần Đô, nói là muốn đón Chiêu Nguyệt về Ma Thiên Các nên cần phải ở lại một đoạn thời gian.
Đoan Mộc Sinh muốn báo cáo chuyện này cho sư phụ, nhưng vừa đến Đông Các lại bị Tiểu Diên Nhi đuổi về.
Không còn cách nào khác, hắn chỉ có thể tiếp tục chờ.
Khi thời gian ước định với Cung Nguyên Đô sắp đến… mọi người trên Ma Thiên Các không ngồi yên được nữa.
Đám người Hoa Vô Đạo và Đoan Mộc Sinh liên tục đến Đông Các.
“Hoa trưởng lão, tu vi của ông cao nhất, ông có cảm nhận được tình huống bên trong Đông Các không?” Đoan Mộc Sinh hỏi.
Không thể đi vào vậy chỉ có thể đứng bên ngoài quan sát.
Hoa Vô Đạo lắc đầu:
“Trạng thái bế quan tốt nhất không nên bị quấy rầy… Nhưng xem độ ba động của nguyên khí thì khí tức lưu động bên trong vẫn rất bình thường.”
Đoan Mộc Sinh khẽ gật đầu, đến trước cửa Đông Các.
Thấy Tiểu Diên Nhi ngồi trên mái nhà đong đưa chân, hai mắt toả sáng, Đoan Mộc Sinh bèn nói: “Tiểu sư muội, mau vào mời sư phụ xuất quan đi.”
Tiểu Diên Nhi lắc đầu.
“Tam sư huynh, ta đã nói rất nhiều lần, không được quấy nhiễu sư phụ. Sư phụ đã cẩn thận dặn dò, lần bế quan này không kẻ nào được phép quấy rầy, nếu không người sẽ nghiêm trị đó.”
“Ách…”
Đoan Mộc Sinh gãi đầu quay trở ra.
Hắn vốn định nhờ Tiểu Diên Nhi ra tay, dù sao nàng cũng là tiểu đệ tử được sư phụ thương yêu nhất, hẳn là sư phụ sẽ không trách phạt nàng.
Thật không ngờ Tiểu Diên Nhi vốn không muốn làm như thế.
Hoa Vô Đạo nhìn về phía Đông Các, khẽ nói: “Nếu đã thế thì chỉ còn cách tuân theo ý chỉ của Các chủ.”
Hoa Vô Đạo chắp tay sau lưng rời khỏi Đông Các.
Hoa Nguyệt Hành, Phan Trọng, Chu Kỷ Phong, Đoan Mộc Sinh và các nữ đệ tử khác cũng theo sau.
Hoa Vô Đạo ngẩng đầu nhìn tầng bình chướng yếu ớt rồi thở dài: “Lực lượng bình chướng lại yếu đi rồi.”
Đoan Mộc Sinh nói: “Hoa trưởng lão, cứ tiếp tục như vậy e là không xong. Nếu sư phụ vẫn một mực không xuất quan thì ai sẽ đối phó với Cung Nguyên Đô đây?”
Nhớ lại lời hôm trước Hoa Vô Đạo nói, trong lòng mọi người khẽ run lên.
Người kia là thiên tài tu hành của Bắc Đô.
Là cao thủ cùng một thời đại với Các chủ lão nhân gia!
Hoa Vô Đạo nhớ tới Phan Ly Thiên và Lãnh La, bèn nói: “Thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng… Việc này không thể gấp gáp được. Như vậy đi, Phan Trọng và Chu Kỷ Phong dẫn theo mấy người xuống dưới chân núi Kim Đình Sơn trấn giữ, nếu có phát hiện thì báo lại ngay lập tức.”
“Tuân mệnh.”
Phan Trọng và Chu Kỷ Phong dẫn người rời đi.
“Còn ta thì sao?” Đoan Mộc Sinh hỏi.
“Ngươi đi cùng ta.”
Hai người đi về phía Tây Các.
Không bao lâu sau, Hoa Vô Đạo và Đoan Mộc Sinh đã xuất hiện trước cửa phòng Lãnh La.
Trong khoảnh sân trước phòng hoàn toàn im ắng. Hoa Vô Đạo nhìn quanh, tằng hắng mấy tiếng rồi chắp tay, cao giọng nói:
“Hoa Vô Đạo cầu kiến.”
Trước mặt Lãnh La, Hoa Vô Đạo chỉ được xem là vãn bối.
Đoan Mộc Sinh cũng chắp tay.
Kẽo kẹt !
Cửa phòng bị một cỗ cương khí nhẹ nhàng đẩy mở.
Lãnh La đeo mặt nạ màu bạc, chắp tay sau lưng bước ra khỏi phòng, tầm mắt nhìn về phía Hoa Vô Đạo và Đoan Mộc Sinh.
“Có chuyện gì?”
Hoa Vô Đạo nói thẳng vào vấn đề: “Ma Thiên Các sợ là gặp phải nguy nan, mời Lãnh tiền bối xuất thủ.”
Lãnh La khàn giọng cười ha hả. “Ma Thiên Các có Các chủ toạ trấn, sao có thể gặp nguy nan?”
Từ đầu đến cuối Lãnh La và Phan Ly Thiên không hề xem trọng chuyện lực lượng bình chướng đang yếu dần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận