Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 533

Hai người đồng hành bay không nhanh không chậm, lướt qua cánh rừng và con sông phía bắc thành, rốt cuộc cũng đến tế thiên đài.
Tế thiên đài màu sắc đơn điệu nhưng trang trọng cổ kính, trông như một bức tranh thuỷ mặc. Tế thiên đài không lớn, diện tích khoảng trăm mét, toàn bộ sàn được lát đá xanh, bốn phía có bậc thang dẫn xuống đất.
Ngay chính giữa tế thiên đài là một đài cao có đóng một cây thập tự giá bằng gỗ, bên dưới chất đầy củi khô.
Thật sự lấy người sống ra để hiến tế?
“Lục tiền bối, người ở đây hơi nhiều.” Hoa Trọng Dương nói.
Hai người chậm rãi hạ xuống đất, bước vào khu vực tế thiên đài. Xung quanh có không ít tu hành giả cấp thấp đứng chen chúc nhau, miệng hô to:
“Giết chết yêu nữ!”
“Giết chết yêu nữ!”
“Giết chết yêu nữ!”
Lục Châu và Hoa Trọng Dương nghe biển người hò hét bèn quay đầu nhìn xung quanh.
Hoành Cừ Học Phái mặc bạch bào đứng chung một chỗ, không lên tiếng. Đối diện bọn hắn là một đám tu hành giả mặc đạo bào, hai bên rơi vào thế giằng co.
Hoa Trọng Dương nhíu mày. Sự tình quả nhiên rất phức tạp.
“Tiểu hữu, sao lại nhíu mày?” Lục Châu hỏi.
“Quá nhiều người, thật ồn ào.” Hoa Trọng Dương đáp.
“Vậy thì chúng ta cùng rời khỏi đây… Ngươi và lão phu vừa gặp đã thân, không bằng cùng đi uống chén trà, ngươi thấy thế nào?” Lục Châu cố gắng tỏ ra hoà ái dễ gần nhất có thể, không còn chút vẻ uy nghiêm và khí thế hàng ngày.
Hoa Trọng Dương chỉ có thể lắc đầu nói: “Đã đến rồi thì xem một chút vậy.”
Hắn đã hứa với Giáo chủ và thất tiên sinh, nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ này, sao có thể bỏ dở nửa chừng?
Chuyện tuy phức tạp nhưng cũng chưa tới mức không thể khống chế.
Hoa Trọng Dương ngẩng đầu nhìn giá gỗ trên cao, bỗng nói: “Lục tiền bối thật sự không đến đây vì nữ tử này?”
Khi hỏi, trong mắt Hoa Trọng Dương tràn đầy vẻ chất vấn và không tin tưởng.
Lục Châu biết rõ bây giờ có nói gì thì Hoa Trọng Dương cũng sẽ không tin, bèn bảo: “Trong lòng ngươi đã có đáp án, cần gì phải hỏi lại lão phu?”
Cho dù Lục Châu nói mình đến từ Bồng Lai Môn, dù là U Minh Giáo và Bồng Lai Môn có dây mơ rễ má thì Lục Châu cũng không cho rằng Hoa Trọng Dương sẽ tin lời mình.
Một đáp án lập lờ nước đôi, thế là đủ.
Hoa Trọng Dương chỉ vào đám người đứng đối diện Hoành Cừ Học Phái rồi nói: “Người của Thái Hư Học Cung cũng tới rồi, xem ra trận chiến này không nhỏ chút nào.”
“Ngươi sợ rồi?”
“Ta sợ bọn họ làm gì, nếu đánh nhau thật thì hươu chết vào tay ai còn chưa biết đâu.” Hoa Trọng Dương đáp.
“Tự tin thì tốt, nhưng tự tin quá mức sẽ là tự phụ.”
Lục Châu đã từng nhìn thấy loại tự tin này trên người Ngu Thượng Nhung và Tư Vô Nhai. Thứ đó có lúc sẽ trợ giúp bọn hắn, nhưng có đôi khi cũng sẽ hại bọn hắn.
Trong số cửu đại đồ đệ, nếu hỏi người nào làm việc ổn thoả nhất, Lục Châu nhất định sẽ chọn tứ đồ đệ Minh Thế Nhân. Cho đến nay Minh Thế Nhân chưa từng làm Lục Châu thất vọng.
Hoa Trọng Dương cười nói: “Tự tin bắt nguồn từ thực lực… Chẳng phải Lục tiền bối cũng rất tự tin đó sao?”
Lục Châu không thèm đáp lời hắn.
Thấy giá gỗ trên cao vẫn đang trống không, rõ ràng người bị hiến tế còn chưa đưa tới, Lục Châu cảm thấy nhàm chán bèn nói: “Nói ta nghe một chút về người bị tế sống.”
“Ta không biết quá nhiều, chỉ biết nàng ta học được thú ngữ, còn rất am hiểu về âm luật… Nghe nói có người nhìn thấy nàng ta ngồi một mình bên bờ biển thổi vỏ ốc, khiến hung thú trong biển lao tới tập kích ngư dân. Đương nhiên đây chỉ là lời đồn, không cách nào xác nhận là thật hay giả.” Hoa Trọng Dương nói.
Lục Châu vốn không quan tâm tới việc tế sống, nay nghe vậy không khỏi cảm thấy hứng thú.
“Không ai biết nàng ta từ đâu tới à?”
“Có thể là người dị tộc, cũng có thể là người Đại Viêm, chẳng ai biết rõ.”
“Dị tộc biết thú ngữ cũng không có gì lạ. Nhưng điều động được hung thú thì đúng là chuyện hiếm thấy.” Lục Châu nói.
Khi hai người đang thảo luận, đằng trước bỗng nhiên nhốn nháo hẳn lên.
Có người kêu gào: “Mau dẫn yêu nữ tới!”
“Ê ê ê, mọi người đều đang chờ đây này! Bách tính Kinh Châu Thành đều đang nhìn đó!”
“Yêu nữ không chết, dân chúng ăn không ngon ngủ không yên, nhanh đi, nhanh đi!”
Bị mọi người thúc giục, một nam tử trung niên ăn mặc kỳ dị, đầu đội mũ gấm, trên mặt vẽ đầy hoạ tiết màu sắc rực rỡ bước ra, lớn tiếng nói: “Mọi người an tâm chớ vội.”
Tiếng nói ẩn chứa nguyên khí truyền ra. Nam tử trung niên ngẩng đầu nhìn mặt trời rồi nói tiếp: “Thời giờ đã đến, giải yêu nữ lên!”
Cả tế thiên đài trở nên yên tĩnh. Tất cả mọi người đều nhìn sang lối đi bên trái.
Một bóng người mảnh khảnh chậm rãi đi tới, ánh mặt trời rọi vào thân ảnh nàng ta. Lúc này đám tu hành giả đều lộ vẻ kinh ngạc, bởi vì… bọn hắn không cách nào liên hệ được nữ hài tử trước mắt với hai tiếng “yêu nữ”.
Mái tóc đen xoã trên vai trông bồng bềnh và có hơi lộn xộn, trên mặt dính chút bùn nhưng không thể che đi ngũ quan xinh xắn của nàng, quần áo cũ nát, đi chân trần.
Rất nhiều người đều nghĩ đến một cụm từ: nàng tiên cá nhỏ.
Nhất là đôi mắt đen láy to tròn long lanh và cặp lông mi dài cong cong kia… trong đôi mắt ấy lộ vẻ ngơ ngác.
Hai tay nàng bị dây thừng trói chặt, sau lưng có hai tên tu hành giả áp giải.
Nữ hài tử hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người. Nàng bước từng bước, bàn chân trắng nõn giẫm trên nền đá.
Lục Châu nảy lòng hiếu kỳ, bèn ngưng mắt nhìn. Điều khiến Lục Châu kinh ngạc là Chân Thực Chi Nhãn không cung cấp bất kỳ tin tức nào về nữ hài tử này.
Chuyện gì xảy ra?
Chẳng lẽ Hệ thống cố ý làm khó hắn, muốn chuyến đi này của hắn gia tăng độ khó?
Thế nhưng trên thân cô gái này không có bất kỳ nguyên khí ba động nào, cũng không có khí tức của tu hành giả.
Nàng ta làm sao có thể điều động hung thú tấn công bách tính?
Lúc này, tiếng nghị luận vang lên phá vỡ sự yên tĩnh ban đầu. Tất cả mọi người đều bắt đầu lên án.
“Yêu nữ!”
“Yêu nữ!”
Nữ hài tử đứng đó, vẻ mặt càng thêm ngơ ngác, trong mắt đầy vẻ nghi hoặc, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Điều khiến người ta bất ngờ là trong mắt nàng không hề có sợ hãi và bối rối, chỉ có nghi hoặc và không hiểu.
Nam tử trung niên đứng trên tế thiên đài cao giọng nói: “Giải yêu nữ lên đây.”
“Vâng!”
Hai tu hành giả đánh ra từng đạo cương khí đẩy nữ hài tử bước lên tế thiên đài, đứng vào vị trí giá gỗ.
Lão tế ti vung phất trần. Dây thừng bay tới cột chặt nàng vào giá gỗ. Ánh nắng gay gắt chiếu rọi vào người nàng.
Đầu tóc rối bời, gương mặt lấm lem bùn, quần áo cũ kỹ, bàn chân trần trắng nõn,… tất cả không che lấp được vẻ đẹp của nàng mà ngược lại càng khiến nàng trông xuất trần hơn bao giờ hết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận