Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1949: Hoá thân

Minh Thế Nhân khoanh tay nhìn xuống, ý cười đầy mặt. Thấy Trương Hợp không bị đánh ngã sấp xuống đất, hắn cười nói: “Có chút năng lực nha.”
Trương Hợp cau mày: “Sao ngươi làm được?”
Với tu vi đạo thánh mà Trương Hợp vẫn không thể nào hiểu được vì sao Minh Thế Nhân lại hư không tiêu thất như thế. Muốn làm được điều này thì phải có tu vi đại đạo thánh, nhưng hắn rõ ràng không cảm ứng được ba động nào.
“Không nói cho ngươi biết.” Minh Thế Nhân cười đáp.
Trên đạo trường, Huyền Dặc đế quân nghi hoặc nói: “Hảo thủ đoạn! Bản đế quân cũng không nhìn ra hắn làm như thế nào. Nam Ly thần quân, ngươi có nhìn ra không?”
Nam Ly thần quân hơi sửng sốt. Tuy hắn cũng nhìn thấy một màn vừa rồi nhưng tinh thần lại đang rối loạn, đâu có thật sự để tâm vào trận chiến.
Hắn chết lặng đáp: “Không nhìn ra.”
Huyền Dặc đế quân đành nhìn về phía Lục Châu với ánh mắt muốn được thỉnh giáo.
Lục Châu lắc đầu nói: “Lão phu cũng không nhìn ra.”
“Ngay cả Lục các chủ cũng không biết, xem ra người trẻ tuổi này không đơn giản nha!”
Lời này lại khiến Nam Ly thần quân chú ý. Hắn luôn cảm thấy Huyền Dặc đế quân đang thổi phồng Lục các chủ, có cảm giác như… xem Lục các chủ cao hơn cả chính bản thân Huyền Dặc mà cung phụng.
Là ảo giác à?
Trong lòng Lục Châu cũng buồn bực, nghiệt đồ này suốt ngày chỉ thích nghiên cứu mấy thứ kỳ lạ quái dị, vừa rồi một chiêu kia hắn làm như thế nào?
Trương Hợp đạp đất phóng tới trước mặt Minh Thế Nhân: “Mọi mánh khoé đều không chịu nổi một kích trước mặt lực lượng tuyệt đối.”
Tốc độ nhanh đến cực hạn, không gian vặn vẹo hoá thành hình mũi khoan đánh tới.
“Đại đạo quy tắc?”
Hai tay Minh Thế Nhân bắt chéo lại ngăn cản, đòn tấn công vừa tới trước mặt đã bị chặn lại.
“Chỉ có chút lực lượng này?” Minh Thế Nhân cười nói.
Trương Hợp cũng mỉm cười đáp: “Ngươi sơ suất.”
Hai tay chập tại, trên tay Trương Hợp xuất hiện một thập tự ấn bay về phía trước, không gian lại vặn vẹo lần nữa.
Phốc !
Điều khiến tất cả mọi người đều không ngờ tới là, Trương Hợp đâm xuyên thân thể Minh Thế Nhân.
Quan Vân đài truyền tới tiếng gầm giận dữ: “Lão tứ!!”
Trên đạo trường, Lục Châu đột nhiên đứng phắt dậy, hai mắt toé lửa. Trong lòng bàn tay xuất hiện một vòng xoáy, hắn trầm giọng nói: “Thật to gan.”
Huyền Dặc đế quân kinh ngạc hô: “Lục các chủ?”
Trong khoảnh khắc đâm thủng thân thể Minh Thế Nhân, Trương Hợp cũng lộ vẻ kinh ngạc và mờ mịt. Hắn hoảng hốt ngẩng đầu nhìn về phía đạo trường, lắp bắp nói:
“Ta… ta không ngờ hắn lại không chịu nổi một kích. Ta không cố ý muốn phá hỏng quy củ đâu…”
“Ngươi không có phá hỏng quy củ.” Bên tai truyền đến tiếng cười thản nhiên.
“Hả?”
Trương Hợp còn chưa kịp xoay người, sau lưng đã có lực lượng vạn cân đánh tới.
Oanh!
“Nằm xuống cho ta!” Từng câu từng chữ âm vang hữu lực, tiếng như kinh lôi.
Trong đầu Trương Hợp chỉ có mấy tiếng ông ông, không thể suy nghĩ được gì. Hắn trọng thương phun máu, thân thể văng xuống đất.
Vốn định nhịn xuống đau đớn để đứng vững như trước, Trương Hợp bỗng thấy không gian trước mặt càng thêm vặn vẹo.
“Không gian đại quy tắc?!”
Trương Hợp tiến vào khu vực không gian bị xé rách, khoảng cách với mặt đất ngàn mét cứ thế biến mất, hắn thẳng tắp đâm sầm vào mặt đất, yên tĩnh nằm trong hố sâu.
Sàn đấu trường bằng đá cẩm thạch đề bị đánh nát. Cuộc chiến kết thúc.
Không gian xung quanh lâm vào yên tĩnh.
Đám người quan chiến đều nghi hoặc nhìn về phía Minh Thế Nhân. Chiến đấu thường không lặp lại chiêu cũ bao giờ, nhưng người trẻ tuổi này lại làm như thế, mà không ai có thể nhìn ra hắn làm bằng cách nào.
“Bảo ngươi nằm xuống thì phải nằm xuống chứ.” Minh Thế Nhân nhẹ nhàng cười.
Trên đạo trường.
Huyền Dặc đế quân và Nam Ly thần quân đều nghi hoặc khó hiểu, chỉ có Lục Châu đã nhìn ra chút manh mối, vòng xoáy trong lòng bàn tay từ từ biến mất.
“Lục các chủ?”
Lục Châu đưa tay che miệng ho khan một tiếng: “Nam Ly Chân Hoả có mùi gay mũi quá.”
Huyền Dặc đế quân khẽ khịt mũi một cái, có hả?
Mí mắt Nam Ly thần quân giật giật mấy cái. Thu hồi suy nghĩ, hắn nhìn về phía Minh Thế Nhân, nghi hoặc nói: “Trương điện thủ thua rồi?”
Huyền Dặc đế quân thở dài đáp: “Tuy bản đế quân rất hy vọng Trương Hợp thắng, nhưng người Lục các chủ nhìn trúng quả nhiên rất mạnh.”
Nam Ly thần quân nói: “Sao hắn làm được như thế?”
“Tiểu thông minh thôi.” Lục Châu hừ một tiếng. “Không làm được chuyện gì thanh nhã.”
Huyền Dặc đế quân ngẩn ra, sau đó mỉm cười nhìn xuống đấu trường: “Thì ra là như thế.”
Nam Ly thần quân lập tức hỏi: “Hai vị đừng thừa nước đục thả câu, mau giải thích cho ta hiểu đi!”
“Mời thần quân nhìn xem.”
Huyền Dặc đế quân chỉ tay về phía một vật thể nằm lăn lóc dưới đất. Đó không phải là thi thể của Minh Thế Nhân ban nãy, mà là một cọc gỗ.
Vừa rồi thứ Trương Hợp đánh thủng không phải thân thể Minh Thế Nhân, mà là thân gỗ.
“Thú vị.” Nam Ly thần quân tán thưởng gật đầu.
“Có thể biến thanh mộc thành hoá thân để đánh nhau với địch nhân, thủ đoạn này không dễ làm.” Huyền Dặc đế quân hài lòng gật đầu, “Trẻ con dễ dạy.”
Nam Ly thần quân nói: “Hoá thân là một loại thủ đoạn cực kỳ tiêu hao tinh huyết, bình thường muốn cho hoá thân nắm giữ lực chiến đấu thì phải có thánh vật làm vật chứa, ban cho nó một phần ý thức, tựa như thai nghén ra một con người khác vậy. Sao hắn có thể làm được điều này trong khoảng thời gian ngắn như thế?”
“Đó là loại hoá thân tồn tại lâu dài, còn thứ mà hắn sử dụng chỉ là một loại chướng nhãn pháp trong thời gian ngắn, không dùng tới tinh huyết, cũng không tổn hao quá nhiều tinh lực. Chỉ cần điều khiển trong một chốc là được, tương đương với khôi lỗi ấy. Có điều… khuyết điểm của việc này là dễ dàng phân thần, cần có tâm cảnh vững chắc vô cùng, không phải ai cũng làm được đâu.”
Huyền Dặc đế quân lại khích lệ thêm một câu: “Thật là một nhân tài hiếm thấy, nếu hắn trở thành điện thủ tân nhiệm của Huyền Dặc điện, bản đế quân cực kỳ hoan nghênh.”
Vừa dứt lời, bên dưới đấu trường bỗng truyền tới tiếng nhạo báng:
“Cái gì mà Huyền Dặc điện? Mời lão tử tới lão tử còn không thèm đâu.”
Huyền Dặc đế quân đầu đầy hoang mang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận