Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 942

“Ngươi còn chưa xứng được giao thủ với gia sư.” Vu Chính Hải nói.
Lúc này, Lục Châu đột nhiên lên tiếng: “Lui ra.”
Vu Chính Hải gật đầu trở lại vị trí cũ, ngồi xuống tiếp tục uống rượu. Lục Châu nhìn về phía Tào Chí. “Tu vi thế nào?”
“Không đáng nhắc tới, ta là Tào Chí, tu vi cửu diệp.” Tào Chí chắp tay nói.
“Am hiểu thứ gì?”
“Ta từ nhỏ đã tu hành cương ấn Đạo môn, có thể công có thể thủ, từng đối địch với tám vị bát diệp mà vẫn chiến thắng.” Tào Chí hào hùng đáp.
Lục Châu vuốt râu gật đầu: “Can đảm lắm.” Bàn tay nâng lên, Lục Châu khẽ phất tay áo, một đạo cương ấn bay ra.
Dưới chân Tào Chí xuất hiện đồ án hình bát quái, toàn thân bộc phát đạo ấn hồng cương. Nhưng đám cương ấn còn chưa hiện ra đầy đủ thì từ trên trời đột nhiên bổ xuống một đạo lôi điện.
Ầm! Đạo ấn quanh thân Tào Chí bị đánh tan tác, vỡ vụn như pha lê, hắn bị chấn bay ngược ra sau, máu tươi phun ra! Thẻ Lôi Cương đã bị kích phát tỷ lệ 10% đánh trọng thương.
Tào Chí rơi xuống đất, không còn chút lực phản kháng.
Ngoại trừ những người đã quen với thủ đoạn của Lục Châu, đám người còn lại đều nghẹn họng nhìn trân trối. Tào Chí không chịu nổi một kích?!
Lục Châu vân đạm phong khinh vừa vuốt râu vừa thản nhiên nhìn quanh. Một cảm giác đầy uy hiếp đè nén trên Vân Sơn đài khiến mọi người không dám lên tiếng.
Bàn tay Nhiếp Thanh Vân siết chặt. Chỉ phất tay đã đánh trọng thương cửu diệp, cho dù là hắn cũng không cách nào làm được. Người này thật sự đã khai Mệnh Cách?
Toàn trường lặng ngắt như tờ. Mãi một lúc sau mọi người mới nghe được tiếng vỗ tay: “Thủ đoạn của Lục tiền bối thật đáng nể.”
Đám đệ tử Vân Sơn giật mình nhìn về phía bắc của Vân Sơn đài. “Diệp Chân?”
Lục Châu vẫn thản nhiên như không, mà Nhiếp Thanh Vân thì quay đầu lại, cau mày nói: “Diệp Chân, ngươi còn có mặt mũi đến đây?”
Diệp Chân dẫn theo Giang Tiểu Sinh chậm rãi hạ xuống, chỉnh lý lại bộ nho bào trên thân rồi ngồi xuống chắp tay làm lễ.
“Thật có lỗi.” Diệp Chân tươi cười nói, “Lục tiền bối là do ta gửi phi thư mời đến, trước đó quên nói với Nhiếp tông chủ, mong mọi người rộng lòng tha thứ.”
Trong lòng Nhiếp Thanh Vân mắng tám đời tổ tông nhà Diệp Chân. Chiêu châm ngòi ly gián này ngươi làm thật tốt!
Nhiếp Thanh Vân liếc nhìn Tào Chí, hạ một mệnh lệnh không cách nào tưởng tượng được: "Tào Chí, ngươi ngang nhiên chống lại mệnh lệnh của ta, kéo ra ngoài trảm."
Toàn bộ đệ tử và trưởng lão Vân Sơn đều giật mình kinh hãi. Tào Chí đúng là đã ngang nhiên chống lại mệnh lệnh Tông chủ, nhưng cũng đâu đến mức phải chém đầu?
Trong mắt Diệp Chân xẹt qua một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh hắn đã bình tĩnh trở lại, duy trì nụ cười trên mặt.
Tào Chí che ngực, lau đi máu tươi bên khoé môi, yếu ớt nói: "Ngươi, ngươi… Ngươi, cứu, cứu ta..." Hắn giơ tay lên chỉ Nhiếp Thanh Vân rồi lại chỉ Diệp Chân.
Nhiếp Thanh Vân trầm giọng nói: "Kéo ra ngoài."
"Vâng."
Hai tên đệ tử phục tùng mệnh lệnh.
Diệp Chân cất cao giọng nói: "Nhiếp tông chủ cần gì phải tức giận như vậy. Giết hắn chẳng mang lại lợi ích gì cho ngươi cả."
"Vì sao ta lại giết hắn thì trong lòng ngươi hiểu rất rõ." Nhiếp Thanh Vân cười khẩy.
Từ khi Nhiếp Thanh Vân xuất quan đến nay, hắn đã cảm giác được rất rõ ràng Vân Sơn ngày càng không nằm trong sự kiểm soát và chưởng khống của hắn… Chẳng hạn như việc Tạ Huyền đột nhiên đi vây quét Thiên Liễu Quan, hoặc ba mươi tu hành giả Nguyên Thần cảnh đến Phi Tinh Trai đòi công đạo để rồi tung tích không rõ.
Đủ loại dấu hiệu đều cho thấy có người đã vươn ma trảo đến nội bộ Vân Sơn. Mà người này… trừ Diệp Chân ra không thể là ai khác.
Thế nên hắn cương quyết giết Tào Chí để uy hiếp đám trưởng lão và đệ tử Vân Sơn.
Diệp Chân thờ ơ đáp: "Ngươi vui là được."
Nhiếp Thanh Vân khẽ hừ một tiếng, không tiếp tục để ý tới Diệp Chân mà quay sang chắp tay nói với Lục Châu:
"Lục lão tiên sinh thủ đoạn kinh người, bội phục, bội phục. Tào Chí cả gan xúc phạm Lục lão tiên sinh đã bị ta giải quyết ngay tại chỗ, mong Lục lão tiên sinh bớt giận."
Diệp Chân cũng chắp tay với Lục Châu: "Lục tiền bối, lại gặp mặt."
Lục Châu vừa vuốt râu vừa nhìn về phía Diệp Chân. Hắn cũng rất muốn dùng thẻ Một Kích Chí Mạng để giết kẻ này, nhưng trước khi hiểu rõ Diệp Chân là loại quái vật gì, sử dụng thẻ Một Kích Chí Mạng là hành vi quá mức ngu xuẩn.
Lục Châu bình tĩnh nói: "Lão phu còn tưởng rằng ngươi không đến."
Diệp Chân cười đáp: "Ta đã gửi phi thư mời Lục tiền bối, sao có thể không tới. Trên đường gặp chút chuyện nên mới đến chậm, mong rằng chư vị thứ lỗi."
Tư Không Bắc Thần liếc mắt xem thường: "Diệp Chân, ngươi bày ra trò xiếc này là có mục đích gì?"
Diệp Chân thản nhiên nói: "Đương nhiên là để chủ trì công đạo."
"Chủ trì công đạo?" Tất cả mọi người đều bị lời của Diệp Chân làm cho hồ đồ.
Diệp Chân nói: "Tạ Huyền tự mình dẫn đệ tử đến vây quét Thiên Liễu Quan, lý ra nên cho Lục tiền bối và Hạ quán chủ một lời giải thích hợp lý.”
Trong lòng Nhiếp Thanh Vân khẽ động bèn quay đầu nhìn Diệp Chân: "Không phải chính ngươi là kẻ chủ mưu sau lưng hay sao?"
"Nhiếp tông chủ, cho dù ngươi có giảo biện như thế nào thì việc Tạ Huyền vây quét Thiên Liễu Quan vẫn là sự thật. Mạnh trưởng lão, ngươi nói xem có phải không?" Diệp Chân nhìn về phía Mạnh Trường Đông ngồi đối diện.
Mạnh Trường Đông không trả lời.
Nhiếp Thanh Vân ném chén rượu xuống đất khiến nó vỡ vụn, giận dữ quát: "Diệp Chân, cho dù là Trần Thiên Đô đứng ở trước mặt bản toạ cũng không dám ăn nói hàm hồ như vậy. Ngươi thật lớn mật!"
"Nếu ném đồ có thể giải quyết vấn đề thì mời Nhiếp tông chủ tiếp tục ném…"
Sắc mặt Nhiếp Thanh Vân tái xanh, vừa định động thủ lại thấy trên không trung phía bắc Vân Sơn đài ẩn hiện bóng dáng của rất đông tu hành giả.
Hay cho một tên Diệp Chân!
Diệp Chân không để ý tới sự phẫn nộ của Nhiếp Thanh Vân, hắn thản nhiên chắp tay nói với Lục Châu: "Lục lão tiên sinh, chuyện không hay trước đây xảy ra giữa hai chúng ta mong là có thể xóa bỏ."
Lục Châu vuốt râu nhìn hắn: "Xóa bỏ?"
Diệp Chân cảm thấy giọng điệu của mình không đúng bèn sửa lại: "Lục lão tiên sinh khai Mệnh Cách, là ta không biết lượng sức, nguyện cam bái hạ phong."
Bạn cần đăng nhập để bình luận