Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 590

Lưu Chấp cười nói: “Không dối gạt các vị, bộ khôi giáp này là của một vị cao nhân để lại. Vị cao nhân này đến từ bắc cương, vượt qua mười hai nước dị tộc mới đặt chân tới Đại Viêm. Người này từng nói một câu: Không một kẻ nào được phép bước vào cảnh giới cửu diệp. Bộ khôi giáp này mà gặp được cửu diệp sẽ kích hoạt một loại lực lượng đặc thù.”
Cao nhân? Đám người kinh hãi nhìn về phía Lưu Chấp, thái tử có vẻ không nói dối.
Đây… chính là một trong những con át chủ bài của hoàng thất Đại Viêm sao?
Lưu Chấp nói tiếp: “À phải, Thập Tuyệt Trận cũng là do vị cao nhân này lưu lại.”
Sự lợi hại của Thập Tuyệt Trận đã danh chấn thiên hạ từ lâu, cho dù là cao thủ bậc nào khi đến Thần Đô cũng phải cư xử khiêm tốn.
Trăm ngàn năm qua, mọi người vẫn cho rằng Thập Tuyệt Trận có nguồn gốc từ Nho môn. Bây giờ xem ra không phải là như thế.
Hoàng thất rốt cuộc còn che giấu bao nhiêu bí mật?
Lận Tín trầm mặc thật lâu mới mở miệng nói: “Thái tử điện hạ muốn lão phu mặc khôi giáp này đánh một trận với Cơ lão ma?”
“Đúng vậy.”
Đám người đưa mắt nhìn nhau. Cho dù Lận Tín đã sống đến từng tuổi này, gặp chuyện như vậy cũng không khỏi cảm thấy lo lắng bất an.
“Điện hạ làm sao chứng minh khôi giáp này là thật?”
Cửu diệp vốn đã là thứ tồn tại trong truyền thuyết. Nếu Cơ lão ma không thể hiện phong thái tuyệt đỉnh của cửu diệp thì e là cho đến nay cả tu hành giới cũng không tin tưởng có cửu diệp tồn tại.
“Ngươi không còn lựa chọn nào khác.” Lưu Chấp trầm giọng nói.
Lận Tín á khẩu không thể đáp lời.
“Nếu ngươi vẫn không tin thì cầm bộ khôi giáp lên mà xem. Khắp thiên hạ có ai làm ra được thứ này?” Lưu Chấp gằn từng chữ.
Ngón tay Lận Tín khẽ run rẩy. Hắn cúi người lấy bộ khôi giáp ra ngoài.
Rất nặng, phải hơn trăm cân. Nhưng đối với tu hành giả bọn họ thì không quá nặng.
Lận Tín tỉ mỉ dò xét bộ khôi giáp trong tay. Hắn vốn là tổ sư gia Thái Hư Học Cung, là cường giả bát diệp, khi nhìn thấy những trận văn tinh xảo trên thân khôi giáp, trong lòng Lận Tín kích động không thôi.
“Thật là kỳ diệu… trước nay chưa từng thấy!”
Những trưởng lão khác tu vi thấp đương nhiên nhìn không hiểu. Lưu Chấp lại tin chắc Lận Tín có thể hiểu được, bèn nở nụ cười đắc ý:
“Ngươi thật sự cho rằng bệ hạ chỉ vì một số truyền thuyết không có thật mà trắng trợn nghiên cứu cách tấn thăng cửu diệp hay sao?”
Chẳng trách… chẳng trách!
“Đừng nhìn nữa, trận văn trên khôi giáp là độc nhất vô nhị, không cách nào phục chế được.” Lưu Chấp nói.
Lận Tín cố ức chế kích động trong lòng. “Điều kiện của điện hạ là…?”
Lục Châu đứng lên, chắp tay sau lưng nói:
“Bản thái tử muốn thay phụ hoàng phân ưu. Như ngươi đã biết, U Minh Giáo trắng trợn xâm chiếm cửu châu Đại Viêm. Dự Châu Thành sắp xảy ra đại chiến, toàn bộ Thái Hư Học Cung các ngươi phải hành động, trợ giúp thống lĩnh Quý Thanh Thanh một tay.”
Lận Tín không hề bất ngờ, hắn đã đoán được kết quả là như thế này. Thái Hư Học Cung muốn được Thần Đô trợ giúp thì cũng phải bỏ ra sức lực đền bù.
Lận Tín khẽ gật đầu nói: “Được, lão phu đồng ý với điện hạ.”
Lưu Chấp bước xuống thềm, đi tới trước mặt Lận Tín vỗ vai hắn. “Ngươi đừng cảm thấy mình thiệt thòi, vượt qua được kiếp này, hoàng thất sẽ ban thưởng cho ngươi năm viên Khai Diệp Đan. Đừng quên, Bắc Đẩu Thư Viện hoàn toàn nghe lệnh hoàng thất.”
“Đa tạ thái tử điện hạ.” Lận Tín khom người.
“Chiến sự Dự Châu đang căng thẳng, tốt nhất ngươi nên đi sớm về sớm. Bản thái tử lại nói cho ngươi biết một việc để ngươi an tâm.”
Lưu Chấp cúi thấp đầu nói nhỏ vào tai Lận Tín.
Không biết nội dung là gì nhưng Lận Tín đột nhiên mở to mắt, mí mắt khẽ chớp động, sau đó cung kính khom người nói với Lưu Chấp: “Đa tạ thái tử chỉ điểm!”
“Tự mình xử lý. Cáo từ.”
Lưu Chấp không lưu lại, xoay người đi thẳng ra khỏi phòng nghị sự.
Lận Tín vội vàng nói: “Chu Ôn Lương, ngươi đi tiễn thái tử điện hạ.”
“Ta?”
“Bảo ngươi đi thì mau đi.”
Nhị trưởng lão Chu Ôn Lương gật đầu, nhanh chân bước ra ngoài.
Lận Tín lại căn dặn: “Tiêu Sơn, ngươi dẫn theo ngàn tên đệ tử hạch tâm đến Dự Châu chi viện Quý thống lĩnh.”
“Tổ sư gia, lời của thái tử điện hạ… có thể tin được không?” Tiêu Sơn mờ mịt hỏi.
Ngữ khí Lận Tín trầm xuống, sắc mặt vô cùng nghiêm túc: “Làm theo!”
“Vâng.”
Từ lần trước khi đám người này bảo Lận Tín nên đến Ma Thiên Các thỉnh tội thì trong lòng Lận Tín đã chôn sẵn một cơn tức giận không tên, nay hắn cũng lười nói nhảm với bọn họ.
Chỉ cần vượt qua được kiếp nạn, chung tay hỗ trợ Thần Đô thì sau này chưa biết chừng hắn sẽ có thể bước vào cửu diệp. Cái gì mà đại nạn thọ mệnh, cái gì mà tổ sư gia… đều sẽ trở thành quá khứ.
Sau khi Tiêu Sơn rời đi, không bao lâu sau Chu Ôn Lương đã quay lại.
Chu Ôn Lương liếc nhìn bộ khôi giáp trong rương, nhỏ giọng hỏi: “Tổ sư gia… bộ khôi giáp này thật sự lợi hại như vậy? Có thể cản nổi cửu diệp?”
“Không thể giả được.”
Lận Tín chắp tay sau lưng nói: “Trước kia lão phu may mắn được bước vào nội khố trong hoàng thành Thần Đô, trong đó có rất nhiều vũ khí và thiên tài địa bảo. Người quản lý nội khố là Vân Chiêu công chúa, mà Vân Chiêu công chúa từng nói, cửu diệp thật sự tồn tại.”
Nhị trưởng lão Chu Ôn Lương khom người nói: “Có tổ sư gia ra tay, Thái Hư Học Cung rốt cuộc cũng được cứu!”
Lận Tín liếc hắn một cái rồi nói: “Mấy ngày này lão phu muốn một mình yên tĩnh để nghiên cứu kế hoạch đối phó Cơ lão ma. Chuyển khôi giáp vào phòng lão phu.”
“Vâng!”
Đảo mắt đã bảy ngày trôi qua.
Trên Ma Thiên Các.
Lục Châu mở mắt ra, cảm nhận lực lượng phi phàm đã tràn đầy trong cơ thể bèn mở giao diện Hệ thống lên, phát hiện Địa Thư không có chút động tĩnh nào.
“Không thể đồng thời lĩnh hội?”
Nếu lại có thêm một loại lực lượng phi phàm khác thì thật xúi quẩy, chẳng khác nào Lục Châu phải tốn gấp đôi thời gian để lĩnh ngộ!
Để nghiệm chứng điều này, Lục Châu mở giao diện Địa Thư ra, bắt đầu thử lĩnh hội tự phù bên trong.
Nhưng mà, giao diện Địa Thư không xuất hiện tự phù. Lục Châu cảm thán một tiếng. “Địa Thư quả nhiên rất khó lĩnh ngộ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận